Chương 449: Phiên ngoại – Bí mật của con thỏ tiên sinh 10
“Tên nhóc thối, tao biết trên người mày có chút tiền, giao thiết bị đầu cuối của mày ra đây, bọn tao có thể tha cho mày một mạng.”
Tên lưu manh cầm đầu tràn ngập đắc ý nói:
“Đừng tưởng tao không biết tên nhóc mày có chút công phu tà môn sao. Nhưng hôm nay bọn tao có mấy trăm người, nếu mày còn muốn mạng sống, thì nghe lời một chút, quỳ trên đất học tiếng chó sủa mấy cái.”
Sau đó tên lưu manh quỳ rạp trên đất, bị đánh rất thảm.
Hứa Thu đi theo sau Ngôn Đông, ngoan ngoãn rời khỏi nơi trẻ em không nên ở.
Nếu Ngôn Đông có chuyện gì hối hận, vậy cậu bé tương đối hối hận chính là lúc trước không nhổ cỏ tận gốc, không để lại một tên.
Bởi vì cậu bé không thèm để ý tới tên côn đồ, không biết người đứng sau đối phương, không biết đánh nhỏ còn có thể tới già.
Hơn nữa tuy nhân loại tham sống sợ chết, nhưng ở phương diện nào đó thì có thể đánh cược mạng sống.
Đặc biệt là một số đàn ông, bình thường nhìn không phải loại tốt lành gì, nhưng mà vì một số huyết mạch của mình, vậy mà có thể đánh cược tất cả, căn bản không phù hợp với logic trong sách.
Những hình ảnh đó quá mức rách nát, cho dù là Ngôn Đông trưởng thành, cũng không nguyện ý hồi ức nhớ lại.
Chỉ nhớ mang máng, tuy cậu bé có bộ óc thông minh, nhưng mà bỏ qua lòng người hiểm ác còn xem thường đối thủ của mình.
Dù sao lúc ấy cậu bé chỉ là một đứa bé mà thôi, lý luận suông rất dễ dàng đối với cậu bé, nhưng mà khi thực hiện chúng cậu bé sẽ phát hiện ra rằng có nhiều điều kịch tính thậm chí còn thú vị hơn.
Nhưng mà lúc ấy cậu bé còn nhỏ tuổi, không làm được tính toán không bỏ sót.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Đông dùng hết sức mình chạy trốn, cậu bé chạy trốn rất nhanh rất nhanh, trong miệng có vị gỉ sắt, giống như ngậm máu người nào đó.
Nhưng mà tốc độ còn chưa đủ.
Nhưng mà có một số chuyện không có biện pháp quên đi, có một con quỷ ngu ngốc, rõ ràng rất yếu ớt còn sợ đau, nhưng lại rất lười, ngay cả đi đường đều không muốn đi, đều phải ngủ trên lưng người khác còn nhảy nhót khắp nơi, còn có thể sợ những côn trùng nhỏ đáng ghét.
Có một số đứa bé thông minh, ham sống còn sợ chết, nhưng cuối cùng cô bé vì bảo vệ cậu bé, hoàn toàn tan biến.
Ngôn Đông vốn là người không có tình cảm, đó là lần đầu tiên trong đời, trái tim của cậu bé vì người khác mà đập loạn nhịp.
Tuổi của bọn họ đều rất nhỏ, đương nhiên không đến mức vì tình yêu mà tim đập thình thịch, chỉ là rất kỳ lạ, sao lại có người ngốc như thế, làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy.
Khi mọi người chia ly, Ngôn Đông đều không khóc, khi tiến sĩ Ngôn giống như cha cậu bé chết đi, Ngôn Đông cũng không khóc.
Lúc này đây, Ngôn Đông cũng không khóc, nhưng trong đôi mắt như đột nhiên có cát tiến vào, có giọt nước mắt chảy ra.
Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn không trung, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ở không trung, cảm thấy choáng váng hoa mắt.
Đúng vậy, ừm, thời tiết thay đổi, chắc chắn là trời mưa.
Một giọt hai giọt, thậm chí không làm ướt bề mặt giày.
Chuyện này kinh động rất nhiều người, còn đưa tới cảnh sát địa phương.
Người đáng chết đều bị chết sạch sẽ, chết còn tương đối thảm thiết.
Màn trình diễn trước đây của Ngôn Đông cũng được tổ chương trình truyền ra, sau đó có một số người nhìn thấy.
Người tốt mà tiến sĩ Ngôn sắp xếp vội vàng tới, trình báo tư liệu liên quan cho cảnh sát địa phương, sau đó đưa “đứa bé” lưu lạc bên ngoài đi.
Chuyện sau đó, tất cả đều được ghi lại trong tư liệu của Ngôn Đông mà sau này Hứa Thu mới biết được.