Chương 51: Luôn nỗ lực chung sống với chúng
Đôi mắt đậu của Nguyên Cửu lóe lên vẻ khinh thường: “Các cậu ngốc thật, đương nhiên là bay lên cao xem rồi, tớ cũng đâu nói phải ra ngoài.”
Có một rào cản vô hình phía trên nhà trẻ, một vài đứa trẻ bay đến giữa bảng hiệu, dựa vào lợi thế địa lý, chúng đã nhìn thấy Hứa Thu trong nháy mắt.
Nhà trẻ của họ được xây dựng trên một vùng đất của hành tinh hoang, mặt đất bên ngoài là cát vàng như sa mạc.
Bãi cát có màu trắng vàng nhạt, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, cho dù vào ban đêm cũng mờ ảo ánh sáng trắng.
Trong sa mạc rộng lớn, Hứa Thu trông rất nhỏ nhắn.
Ban đêm gió rất lớn, cô bất chấp gió để tiến về phía trước một cách khó khăn, mái tóc dài của cô bị thổi rối tung.
Đi được khoảng hai phút, Hứa Thu dừng lại trước một chiếc xe có tạo hình rất ngầu.
Giống như những gì Quỳnh nói, chiếc xe này cần chứng thực thông tin.
Chỉ dựa vào bản lĩnh của Hứa Thu thì đương nhiên không có cách nào điều khiển được chiếc xe này, nhưng cô vẫn còn có 008.
Lúc Hứa Thu vừa tỉnh dậy, năng lượng của 008 quá thấp, ngay cả duy trì trạng thái mở máy của mình cũng rất miễn cưỡng.
Nhưng 008 bây giờ có đủ sức mạnh để đối phó với một chiếc xe thông minh với công nghệ yếu hơn nó.
Hứa Thu đứng được một phút thì cửa xe mở ra.
[Chào mừng bạn đến gọi xe số 008, đối tác trung thành 008 của bạn sẽ hướng dẫn bạn]
Mặc dù rất tin tưởng vào khả năng của 008, nhưng Hứa Thu đã thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Nhìn thấy Hứa Thu lên xe, chiếc xe còn nghêng ngang rời đi, để lại hai làn khí trắng, đám trẻ trợn to mắt.
Nguyên Cửu tức đến ngực phập phồng, đợi sau khi cậu bé bình tĩnh lại thì vỗ cánh bay về, lớn tiếng hét lên: “Loài người đó với kẻ xâm lược là cùng một giuộc, cô ta đối xử tốt với chúng ta đều là vì muốn lừa chúng ta, mọi người đừng bị bề ngoài giả dối của cô ta lừa nữa!”
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Nguyên Cửu, những người bạn không ra chung vui không hề phụ họa với cậu bé.
Nguyên Cửu nhìn về phía Đinh Đinh Đông Đông: “Lần này không phải một mình tớ nhìn thấy, Đinh Đinh Đông Đông cũng ở đó, họ cũng nhìn thấy rồi.”
Hai chú dơi nhỏ gật gật đầu, làm chứng cho Nguyên Cửu.
Giọng nói của Đinh Đinh có chút thất vọng: “Cô ấy lên chiếc xe đó một cách thuận lợi, còn lái đi rồi.”
“Thế thì có làm sao?”
Người hỏi ngược lại không phải ai khác, chính là người cá Do Vũ, người lúc trước bị Nguyên Cửu làm cho tức suýt chút nữa khóc rồi.
Sau khi nói một vài lời thì thầm với Châu Nương thì tâm trạng của cậu bé cũng khá lên.
“Cho dù cô ấy là người bên kia, nhưng cô ấy không hề làm hại chúng ta.” Do Vũ nói một cách vô cùng bình tĩnh: “Cho dù người không hề liên quan gì đến những người kia đến, thì chưa chắc làm tốt bằng cô ấy. Chỉ cần cô ấy không làm ra chuyện có hại với mọi người, tớ không muốn nghe cậu nói xấu hiệu trưởng ở trước mặt tớ.”
Cảm nhận của đám trẻ nhạy bén hơn so với người lớn nhiều, cậu bé không hề cảm thấy có bất kỳ ác ý nào từ trên người Hứa Thu.
Trên thực tế, cô luôn nỗ lực chung sống với chúng.
Mặc dù thần kinh của cậu bé quá tinh tế và nhạy cảm, hở ra là rơi nước mắt, vì cậu bé là sinh vật biển sâu, khả năng di chuyển hạn chế, Hứa Thu cũng không có bất cứ sự mất kiên nhẫn nào, mà rất bao dung và giúp đỡ cậu bé.
Huống hồ cô còn lập tức thả chúng ra ngay sau khi tìm được công tắc đóng mở.
Do Vũ không muốn nghe người khác nói như thế nào, chỉ muốn tin vào những gì mà mắt mình nhìn thấy, những gì mà trái tim mình cảm nhận được.
Đây là lần đầu tiên Do Vũ, người không bao giờ so đo với người khác, lại biểu hiện ra mặt sắc bén như vậy, Nguyên Cửu đột nhiên không nói nên lời.
Cậu bé nhìn sang những đứa trẻ khác, mọi người đều quay mặt đi chỗ khác, không phát biểu gì về chuyện này.
Nguyên Cửu quay lại tổ nhỏ của mình, nó vùi miệng vào đám lông ngực ấm áp, trên mặt cũng dính đầy lông khiến người khác không nhìn ra được biểu cảm của nó.
Ở một bên khác, Hứa Thu lái chiếc xe đến chiếc phi thuyền kiểu nhỏ đó.