Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 58 - Chương 58. Cần Phải Ngủ Đủ Giấc

Chương 58. Cần phải ngủ đủ giấc Chương 58. Cần phải ngủ đủ giấc

Chương 58: Cần phải ngủ đủ giấc

Đồng hồ sinh học của Hứa Thu thường vào khoảng 6 giờ, miễn là cô không ngủ muộn thì sẽ dậy cực đúng giờ. Kết quả khi cô mở hệ thống báo giờ ra xem, chỉ mới 5 giờ 30 phút, cô bị đánh thức đột ngột bởi tiếng sấm vang dội này.

Ngày hôm qua tuy mưa liên tục nhưng mưa phùn nhỏ, cát vàng chỉ bị làm ướt sơ qua, đến chiều đã khô lại nhanh chóng.

Nhưng còn hôm nay mưa nặng hạt thấm vào cát, cát vốn bị gió thổi bay khắp nơi nay như biến thành dòng lưu chất chảy chậm, trường hợp này nếu xảy ra dưới chân đồi thì chắc chắn sẽ gây sạt lở.

Nhà trẻ có che chắn nên không đến nỗi bị nước làm ướt nhưng sấm chớp và tiếng sét ban nãy rất kinh khủng.

Cô dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt, không thay đồ ngủ trên người mà xỏ dép lê đi ra ngoài. Cô đi đến mở cửa ký túc xá, khẽ hở một khe nhỏ để nhìn vào trong.

Cũng may bọn nhỏ vẫn còn đang ngủ, chưa ai bị đánh thức bởi tiếng sét vừa nãy.

Có lẽ vì đám trẻ đến định cư trên hành tinh hoang cằn cỗi với thời tiết thay đổi thất thường này sớm hơn cô, nên đã quen với loại thời tiết tồi tệ thế này.

Chỉ có Bạch Táp hơi nhạy cảm, khi Hứa Thu hé cửa thì đã mở mắt ra nhìn cô.

Nhìn thấy đôi đồng tử xinh đẹp khác màu đang nhìn, Hứa Thu đặt ngón tay lên môi, khẽ "suỵt" một tiếng để ra hiệu.

Đôi mắt mèo nhắm lại, Hứa Thu nhẹ nhàng khép cửa.

Đám trẻ đi học cũng mệt mỏi, cần phải ngủ đủ giấc.

Sau khi rời đi, lúc đi ngang qua phòng học cô có ghé vào nhìn, quả nhiên hai người đàn ông kia đã không còn ở bên trong.

Hứa Thu ngủ thêm một giấc khá ngắn, lúc tỉnh lại thì mưa vẫn chưa tạnh mà còn lớn hơn trước đó.

Cô nhanh chóng rửa mặt và đi vào bếp để chuẩn bị bữa sáng.

Vì sợ nguyên liệu trân quý sẽ bị hỏng, tất cả thực phẩm đều được cô cất giữ trong kho nhỏ.

Dù gì thì đám trẻ cũng chỉ quan tâm đến thức ăn, vốn không hề để ý cô biến hóa thành thức ăn như thế nào.

Đợi đến khi cô vào bếp, thành ý đã được bày ra trước mắt cô.

Những kiến trúc quanh nhà trẻ mà hai kẻ kia có thể vào được thì đại khái đều đã quét dọn, lau chùi sạch sẽ.

Có rất nhiều đường ống dẫn nước trong sân, trong phòng học, phòng bếp, ký túc xá và cả phòng dành cho người trông trẻ. Bên trong sân thì khắp nơi đều có vòi nước, trong đó có một vài cái bị hỏng và đều đã được sửa chữa vào đêm qua.

Phần lớn nhà trẻ đều không bị nước mưa giội nhưng hình như trong sân thì bị mưa tạt vào, khắp nơi đều ướt đẫm.

Cột trong sân đều đổi màu, từ màu đen biến thành màu đỏ.

Khoan đã, đây cũng không phải là màu sơn mới.

Hứa Thu đến gần để quan sát kỹ hơn, quả nhiên màu sơn ban đầu của cột là màu đỏ 30340 nhưng bởi vì đã lâu nên tích bụi, biến thành màu đen.

Lúc trước cô chỉ vệ sinh mấy chỗ quan trọng, chẳng hạn như chỗ ngủ, phòng bếp và bồn nước cho đám trẻ.

Công việc dọn dẹp còn lại, phần lớn đều do đám trẻ giúp đỡ.

Những chỗ không quan trọng như thế này, Hứa Thu không có dư tinh thần và thể lực đến thế nên tạm gác chúng lại sau.

Nhưng bây giờ, những chi tiết không quan trọng này đều được chùi rửa sạch sẽ, toàn bộ cột trong nhà trẻ đều đã được khoác lên mình diện mạo mới rực rỡ hẳn lên, so với dáng vẻ tồi tàn lúc cô mới đến thì tưởng chừng như một thế giới khác.

Ngoại trừ những nơi mà đám trẻ hay ở, Hứa Thu đi một vòng, phát hiện nơi chất đống người máy bị vứt đi cũng có sự thay đổi lớn.

Chế tác người máy rất phức tạp, con chip và thiết bị bên trong đều bị hủy cả, phần cánh tay còn nguyên vẹn được đặt một bên, kim loại cùng loại thì được đặt chung một chỗ.

Dưới ánh sáng từ mắt người máy, đủ mọi đồ vật nằm rải rác khắp nơi, nhìn sơ qua trông rất hoành tráng.

Hứa Thu tìm thấy hai người đàn ông kia đang nằm cạnh đống phế phẩm người máy, bọn họ cũng không chú ý mà ngủ thẳng luôn trên nền đất, tư thế ngủ rất không nhã nhặn.

Có lẽ là vì quá mệt, người đàn ông lớn tuổi hơn còn ngáy, hoàn toàn không có dấu hiệu bị tiếng sét đánh thức.

Xem ra hai người này vẫn còn chút đầu óc, biết rõ làm bậy sẽ không có kết cục tốt.

Đăng nhập, tưới rau, cho gà ăn rồi chuẩn bị đồ ăn cho đám trẻ.

Bình Luận (0)
Comment