Chương 57: Anh không ăn thì để tôi ăn giúp cho
Tuy chỉ là cháo trắng thông thường nhưng gạo được sản xuất từ hệ thống có mùi rất thơm.
Hứa Thu đã nấu cháo từ sớm, buổi trưa cô dùng nồi to để nấu cơm và vớt phần ở trên ra mang đi nấu cháo. Cháo được nấu với dầu cám gạo, ăn khá sệt và sánh.
Tuy để đến bây giờ cháo đã nguội nhưng ăn vẫn rất ngon.
Dù là người chưa từng ăn thức ăn nấu gạo cũng sẽ cảm thấy thơm.
Đã mấy ngày không ăn gì nên thật sự là cực kỳ đói, Đường Nạp Đức cũng mặc kệ trong đó có bỏ thêm gì hay không mà cầm bát lên, ăn uống hì hục một hơi hết sạch.
Ăn xong rồi vẫn cảm thấy chưa đủ, ánh mắt anh ta liếc nhìn sang bát cháo của Quỳnh: "Anh không ăn thì để tôi ăn giúp cho."
Chỉ có một bát cháo, vốn không đủ no.
Người kia trừng mắt với anh ta, đôi tay run rẩy như nhũn ra bưng lấy bát cháo mà húp đến cạn sạch.
Cháo của bọn họ loãng hơn so với của bọn nhỏ, trái lại giúp bổ sung thêm một lượng nước cần thiết.
Lúc này Quỳnh lựa chọn mềm dịu hoá: "Cô giữ chúng tôi ở lại đây cũng chẳng có ích gì. Tôi có một đứa con gái chạc cỡ cô, con bé con đang chờ tôi về ăn sinh nhật."
Hứa Thu lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Lúc anh xuống tay với tôi có từng nghĩ tới cha mẹ tôi cũng đang chờ tôi, bọn họ cũng yêu thương tôi không kém gì anh yêu thương con gái mình không?"
Quỳnh ngụy biện: "Tôi chỉ định bắt cô lại, ném vào... ném vào chỗ những đứa trẻ ngoan cường đó..."
Hứa Thu đã chung sống rất hòa thuận với đám trẻ này, chắc chắn không bị bất kỳ thương tổn gì.
"Anh nói đúng." Hứa Thu nói theo lời anh ta, khi Quỳnh lộ ra vẻ ngạc nhiên thì đề tài câu chuyện thay đổi: "Đó là nguyên nhân mà anh vẫn còn sống để đứng được ở chỗ này."
Nếu đối phương thật sự làm hại đến cô, cô tuyệt đối sẽ không để họ sống sót.
"Ở nơi này của tôi không nuôi những người nhàn rỗi, bắt đầu từ ngày mai, hai người phải lao động để đổi lấy thức ăn."
Ánh mắt Hứa Thu trong veo tựa như bề mặt gương, tất cả bóng tối và sự dơ bẩn đều không thể ẩn trốn.
"Các người có thể thử xem, liệu có đủ khả năng thoát khỏi nhà trẻ này mà không có sự cho phép của tôi hay không."
Cô làm động tác cắt cổ: "Bắt tôi và cưỡng ép để đi ra ngoài cũng không có tác dụng gì, dù sao tốc độ của những đứa trẻ đó chắc chắn nhanh hơn anh."
"Hai cái bát này từ nay sẽ thuộc về hai người. Sáng ngày mai, tôi hi vọng sẽ thấy được giá trị của các người."
Cô xoay người đi ra khỏi lớp, để lại hai người họ trong phòng học.
Hai tay đã được tự do, cô tin rất nhanh họ sẽ tự cởi thoát được cho mình.
Hai người đàn ông to lớn không thể nào đáng yêu được bằng lũ trẻ, đừng có mơ mà cô phải phục dịch.
Trước khi cấp độ phòng ngự và tấn công của nhà trẻ được nâng lên hai bậc, hai người bọn họ sẽ làm cho cô những công việc bao gồm xới đất, làm ruộng, cho gà ăn và hốt phân, duy trì như một người máy giúp việc.
Khi Hứa Thu nghỉ ngơi trong phòng ngủ dành cho nhân viên trông trẻ, hai người họ cuối cùng cũng được một lần tự do.
Ý nghĩ đầu tiên của họ chính là bỏ trốn.
Đám trẻ này quá đáng sợ, bọn họ đánh không lại, cũng không có khả năng trêu chọc vào chúng.
Khi bản lĩnh không bằng thì họ cũng không có ý định phục thù nữa.
Nhưng phục thù không được thì bọn họ có thể chạy trốn mà!
Cô bé ngốc, tưởng đe dọa vài câu là bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời hay sao. Đám trẻ kia không có ở đây, có ngu mới không chạy.
Từ phòng học ra đến bên ngoài nhà trẻ, một đường thông suốt.
Kết quả, ngay khi chạy ra ngoài thì bọn họ liền trợn tròn mắt.
Giữa cát vàng mênh mông, ánh trăng soi sáng trên mặt đất là một mảnh không hoang vắng.
Xe đâu? Trước đó bọn họ đậu nó ở đây mà, xe của lão Đại đâu?
….
Bởi vì lượng công việc của ngày hôm sau không hề ít nên Hứa Thu nghỉ ngơi sớm để dậy sớm.
Ngày hôm sau vẫn là một ngày mưa nhưng không giống với ngày trước đó.
Ngày trước đó là mưa phùn rả rích nhưng đến buổi chiều thì tạnh, trăng ban đêm vẫn sáng trong.
Ngày hôm nay thì mưa rất to, trời âm u, hoàn toàn không có ánh mặt trời.
Đôi khi sẽ có một vài tia chớp và phát ra tiếng sấm từ trong đám mây dày đặc kia, thậm chí còn có sét hòn xẹt qua trên bãi đất trống bên ngoài nhà trẻ.
Ầm một tiếng, một tia sét đánh xuống trước cái nhìn chứng kiến của Hứa Thu, một tảng đá từ chỗ ngọn đồi ở đằng xa bị nổ tung ra.