Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 56 - Chương 56. Đây Là Cái Gì

Chương 56. Đây là cái gì Chương 56. Đây là cái gì

Chương 56: Đây là cái gì

Thực tế, loại phác họa toàn thân như thế này, khiến người ta vừa nhìn vào thì đã cảm thấy sự tốt đẹp của nó.

Thần thái sinh động trông như thật, đặc biệt là cách diễn đạt nắm bắt rất đúng chỗ.

Do Vũ vẽ rất chăm chú, bước chân của Hứa Thu rất nhẹ, đợi đến khi cậu bé vẽ sắp xong thì bị Hứa Thu dọa cho giật mình.

Cây bút trên tay không cẩn thận quẹt một đường thật dài trên bản vẽ.

Vành mắt Do Vũ liền đỏ lên, Hứa Thu vội móc ra một cục gôm tẩy: "Không sao không sao, dùng cái này."

Cô cẩn thận giúp Do Vũ tẩy đi những dấu vết dư thừa: "Em xem, sửa lại những chỗ còn thiếu là giống lại như trước đó rồi đúng không nào."

Do Vũ kinh ngạc nhìn cô, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cục tẩy hình thỏ con trên tay cô, cảm thấy thứ mà Hứa Thu lấy ra rất thần kỳ.

"Hiệu trưởng, đây là cái gì?"

Hứa Thu đặt cục tẩy vào lòng bàn tay Do Vũ: "Đây là gôm tẩy, thứ này dùng để tẩy xóa tranh vẽ, nhưng mà nó chỉ có thể xóa được nét vẽ bằng bút chì thôi."

Cô lấy ra một bức tranh nhỏ khác, đó là một bức tranh phong cảnh núi sông và một đứa trẻ đang chạy, sau đó cô dùng bút lông màu đen quẹt lên bức tranh đẹp này một dấu.

Dưới cái nhìn tiếc nuối của Do Vũ, cô lại vẽ thêm vài nét biến nó thành sợi dây diều nối với một con diều phía trên.

"Nếu nhỡ làm sai cũng không hẳn sẽ cho ra kết quả xấu, giống như bây giờ, vẫn có cơ hội khắc phục. Chúng ta là con trai, lần sau dù có chuyện gì cũng đừng dễ dàng rơi nước mắt, được chứ?"

Do Vũ nghe vậy nhưng vẫn chưa hiểu lắm, cậu bé nhìn hai bức tranh, cuối cùng thì gật đầu thật trịnh trọng.

Mưới đứa trẻ, mỗi đứa đều có tài năng khác nhau.

Giống như Do Vũ vừa ra tay thì đã cho ra cực phẩm, có vài bức tranh thì nằm ở mức đạt chuẩn, còn một số khác chỉ có thể vẽ người một cách nguệch ngoạc.

Hứa Thu chủ yếu là cổ vũ và khen ngợi từ các góc độ khác nhau.

Đến lúc thu bài mỹ thuật, cô dùng bột ở sau lớp học để nấu chín thành hồ và dán những bức tranh của Do Vũ lên mặt tường trong phòng học.

Hứa Thu dọn dẹp ra một khoảng trống sạch sẽ, dùng màu đỏ vẽ thành ô vuông bao quanh và viết sáu chữ: Trưng bày tác phẩm xuất sắc.

Khi đưa ra lời bình cho bức tranh, cô đã thổi rất nhiều rắm cầu vồng* để khen ngợi bé Nhân Ngư nhút nhát, khuôn mặt Do Vũ được khen đến ửng đỏ, mãi đến giờ cơm tối thì vết đỏ ửng trên mặt vẫn chưa giảm bớt.

Dưới sự chứng kiến của đám trẻ, Hứa Thu đã trao phần thưởng là cục tẩy hình chú thỏ con đó cho Do Vũ.

Phần hội họa chỉ có duy nhất hai cục tẩy, một trong số đó được trao cho Do Vũ.

Nhưng đợi cho đến khi cô kiếm được nhiều tiền, nhất định sẽ chuẩn bị tốt hơn cho từng đứa trẻ.

Còn Châu Nương người có quan hệ tốt nhất với Do Vũ thì lộ ra vẻ mặt hâm mộ: "Cục tẩy này thật đáng yêu, Do Vũ cậu giỏi quá."

Do Vũ nắm chặt lấy cục tẩy, lòng bàn tay thậm chí còn hơi đổ mồ hôi. Đây là lần đầu tiên cậu bé được phần thưởng mà trong khi những người khác không có, cậu bé nhất định phải cố gắng nâng niu nó.

Giọng cậu bé yếu ớt: "Thật ra, thật ra cũng không phải giỏi lắm."

Nguyên Cửu định nói cũng chẳng phải tài giỏi gì cho lắm, nhưng nó vừa ngẫm lại tranh mà mình đã vẽ vừa nhìn bức tranh dán trên tường của Do Vũ, dù không có khiếu thẩm mỹ nhưng cũng có thể nhìn ra bức tranh của Do Vũ đẹp hơn của nó rất nhiều.

Sau khi thu xếp xong chuyển của đám trẻ và đưa chúng lên giường, Hứa Thu mới có thời gian rảnh rỗi ngoài giờ học xử lý hai người còn lại.

Cô bưng ra hai bát cháo trắng không topping đặt trước mặt hai người đàn ông: "Có muốn ăn không?"

Hai người đàn ông bị bỏ đói mấy ngày gật đầu mãnh liệt: "Ứ ư! (Muốn ăn)”

Hứa Thu bóc vỏ miếng băng dán hình chữ X trên miệng đối phương.

Sau đó tháo nửa người trên của họ, trên tay cô cầm theo cái cuốc chim nhỏ.

Cái cuốc chim này của cô đã được trói định với chủ nhân, đối phương sẽ không thể đoạt được.

"Nhìn tôi làm gì, hai người cũng là trẻ con muốn tôi đút cho ăn hay sao?"

Quỳnh nhìn cô đầy nghi ngờ, người phụ nữ này sao có thể tốt tính như thế?

Nhưng Đường Nạp Đức đã không thể chịu được nổi nữa, anh ta sắp chết đói đến nơi, liền bưng cháo lên và húp sạch.

Bình Luận (0)
Comment