Chương 55: Hạt giống
Nhưng không biết làm sao mà cậu bé không nói nên lời.
Hứa Thu hỏi Nguyên Cửu: “Em đưa tay cho cô, còn bao nhiêu hạt giống?”
Nguyên Cửu mở đôi cánh của mình ra, bên trên chỉ còn lại bốn hạt giống.
Tay của Hứa Thu hạ xuống.
Nếu nó không thay đổi hình dạng như Bạch Táp đã làm trước đây, kích thước của Nguyên Cửu thực sự rất nhỏ, cũng chính là bằng một vài bàn tay của Hứa Thu.
Nguyên Cửu căng mặt, tưởng mình sắp bị đánh một trận rồi.
Dẫu sao thì nhân viên trông trẻ trước đây, có được cơ hội thì sẽ muốn nhổ lông vũ của cậu bé.
Kết quả là có thứ gì đó hạ xuống, còn lăn vài vòng trên đôi cánh của nó nữa.
Khi đèn sáng trở lại, Nguyên Cửu mở mắt ra và thấy trên cánh mình có thêm hai hạt, bây giờ nó có sáu hạt giống như những đứa trẻ khác.
Nụ cười của Hứa Thu dịu dàng trong veo: “Nếu như ăn mất rồi thì hạt giống không có cách nào nảy mầm phát triển được nữa, em trồng chúng cho tốt, đợi sau khi nó lớn lên, sẽ trở thành cây lúa mì rất xinh đẹp, một cây lúa mì có hơn một trăm hạt đấy, em có thể sở hữu được nhiều hơn nữa.”
Cô nói tiếp: “Lúc trước do cô không nói rõ phải chú ý chuyện này, bây giờ nói rõ rồi, nếu như ai làm mất hạt giống thì không có được bù vào đâu đấy.”
Nguyên Cửu ngây người, nhìn cô với biểu cảm ngẩn ngơ.
Hứa Thu đứng dậy: “Được rồi, tiếp theo là hai mươi phút ra chơi, mọi người có thể xử lý hạt giống của mình.”
Nguyên Cửu là đứa trẻ lao ra khỏi phòng học nhanh nhất, nó nhanh chóng dùng móng vuốt đào một cái hố trong ký túc xá theo độ sâu được Hứa Thu vẽ trên bảng đen.
“Một hạt, hai hạt……sáu hạt.”
Hạt giống khiến Nguyên Cửu chộn rộn đều bị nó vùi vào trong đất, nó còn tưới nước lên.
Còn lâu mới vì vinh dự cái gì đấy.
Đợi hạt giống của nó nảy mầm, phát triển tốt rồi thì nó có thể có được càng nhiều hạt ngon hơn.
….
Không gian nhà trẻ có giới hạn, bàn học của bọn nhỏ cũng chính là bàn ăn của chúng.
Cháo thịt nạc rau xanh và điểm tâm xinh xắn của trước đây đã đủ kích thích cơn thèm rồi, bánh rán của hôm nay còn thơm hơn thế nữa.
Quan trọng là đói bụng cả một ngày, bọn họ sắp chết đói cả rồi, dù có là bánh mì khô khốc cũng sẽ cảm thấy thơm.
Trong lúc bọn nhỏ đang ăn thì những con giun tham ăn trong bụng hai người họ liền lăn lộn làm ầm làm ĩ lên, quả thật xé ruột xé gan, rất giày vò.
Đường Nạp Đức thì cũng tạm, vì hôm qua đã ăn ít đỉnh nên miễn cưỡng vẫn còn cái lót bụng. Sắc mặt của Quỳnh thì cực kỳ khó coi, đói đến độ sắp nuốt luôn cả lưỡi.
Đợi cho đến khi đám trẻ ăn sắp xong, Đường Nạp Đức mới đáng thương mà nói: "Cô bé đáng yêu, cho tôi cái gì ăn với."
Chỉ có kẻ ngu ngốc mới chống lại với cái bụng đói của chính mình, ngày hôm qua anh ta đã không đồng ý để cho Quỳnh làm chuyện trái đạo đức như vậy, nhưng bởi vì đối phương là bề trên nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Nếu Hứa Thu có thể nghe hiểu những gì bọn họ nói thì có lẽ lúc đó cô đã nghe lời cầu xin của anh ta.
Nhưng lúc này đây, Hứa Thu không cho bọn họ chút gì cả, còn để đám trẻ dùng băng dính dán hai người lại.
Qua giờ nghỉ trưa, Hứa Thu cho chuyển hai kẻ ngốc đến bục giảng, sau đó phát cho lũ trẻ mỗi đứa một tờ giấy và một cây bút.
"Giờ học mỹ thuật của chiều nay, cô sẽ dạy các em phác hoạ."
Ban đầu cô định dạy cơ bản trước, nhưng đối với trẻ nhỏ mới học mà phải học căn bản thì rất nhàm chán.
Hiếm khi có mô hình cơ thể người bất động thế này, cô sẽ tận dụng nguồn tài nguyên, tranh thủ không để lãng phí.
Dù sao, mời người mẫu chuyên nghiệp về để vẽ là rất tốn kém, còn đám trẻ thì lại không thể chịu khổ mà đứng yên được.
Hai người phía trên bục mày ủ mặt chau, không thì chính là trợn trừng mắt.
Hứa Thu vẽ hai tờ ký họa, sau đó bước xuống khỏi bục và xem tình hình hội họa của bọn nhỏ.
Lúc đi đến chỗ Do Vũ, Hứa Thu đã phải dừng lại một lúc.
Không biết có phải vì Nhân Ngư có khiếu nghệ thuật bẩm sinh hay không mà bức tranh Do Vũ vẽ rất tốt.
Từ nhỏ Hứa Thu đã tham gia các lớp học năng khiếu, khi lớn hơn thì được giáo viên chuyên môn dạy cho nhưng tài nghệ của cô cũng bình thường mà thôi, chỉ có thể nói là kỹ năng thành thạo và khéo léo hơn thôi.
Do Vũ thì không giống thế, trong nét vẽ của cậu bé chứa đầy linh khí.