Chương 54: Cô có thi cùng với chúng em không
Nhân tiện, cô nói về quá trình phát triển và nảy mầm của thực vật, trong khi nói, cô vừa nói vừa vẽ lên bảng đen.
Và cô cũng vắt óc suy nghĩ để xen vào một số câu chuyện thú vị, bắt chước những giáo viên mà cô yêu mến, cố gắng biến những kiến thức nhàm chán trở nên sinh động và thú vị nhất có thể.
Trong số đó, Hoa Lan là đứa nghe theo hứng thú nhất, thỉnh thoảng nâng dây leo lên hỏi vài câu kỳ quái hiếm lạ.
Ví dụ như hoa lúa mì trông như thế nào, hoa có màu gì, có đẹp hay không.
Hoa Lan luôn muốn nở hoa, bởi vì nó cảm thấy rằng chỉ khi hoa nở, nó mới có thể thoát khỏi thân phận của một đứa trẻ này.
Những cây dây leo này phát triển rất chậm, chúng là những đứa trẻ mồ côi khi mới sinh ra, chúng cũng không có cha mẹ để trò chuyện.
Dẫu sao thì thực vật đều lớn lên từ hạt giống, khi nhiều hạt bén rễ và nảy mầm thì có thể chúng đã di chuyển đi rất xa.
Hứa Thu rất nhẫn nại trả lời những câu hỏi này của Hoa Lan, cuối cùng còn không quên cho dây leo giỏi giang này một sự khẳng định: “Em nhất định cũng sẽ thuận lợi nở hoa, hơn nữa còn có thể nở ra một đóa hoa vô cùng đẹp, đẹp hơn hoa lúa mạch gấp trăm lần!”
Cho dù hoa của Hoa Lan có xấu hơn nữa thì Hứa Thu nhất định cũng sẽ khen hoa của nó đẹp nhất.
Dẫu sao thì nó cũng là đứa trẻ thực vật duy nhất trong nhà trẻ này, còn sống lâu một trăm tuổi, cho dù không phải tình thầy trò, nhưng cô cũng nên kính già, yêu trẻ.
Để trau dồi khả năng thực hành của các học trò, Hứa Thu cũng đã phân phát cho mỗi đứa trẻ một ít hạt lúa mì.
“Kể từ hôm nay trở đi, mọi người thử trồng chúng xuống, đến lúc đó chúng nảy mầm sinh trưởng, xem thử lúa mì của ai tốt nhất, kết nhiều hạt lúa mì nhất.”
Những chuyện thi thố này thế nào cũng có thể điều chỉnh được cảm xúc của đám trẻ.
“Thế hiệu trưởng, cô có thi cùng với chúng em không?”
Hứa Thu lắc lắc đầu: “Cô làm trọng tài, không tham gia vào cuộc thi với mọi người.”
Mục đích của cô là trồng nhiều lương thực hơn và cô nhất định còn phải sử dụng hết phân bón. Thi với đám trẻ, đó không phải là bắt nạt người sao.
Nghe cô nói không tham gia, đám trẻ thở phào nhẹ nhõm, chúng còn cẩn thận nâng niu những hạt giống này.
Giống như Do Vũ với Châu Nương, còn đặt hạt giống vào trong túi nhỏ của mình, dự định lát nữa mang về, trồng xuống mảnh đất trống bên cạnh ký túc xá.
Hoa Lan biểu hiện kích động nhất: “Lúa mì em trồng nhất định sẽ tốt nhất.”
Nó là cây thực vật duy nhất trong nhà trẻ, nếu như ngay cả cái này cũng trồng không tốt thì mất mặt nhà họ dây leo lắm.
Nhìn thấy hạt giống, còn có một đứa trẻ cũng kích động như Hoa Lan, đó chính là Nguyên Cửu, người cực kì thích ăn hạt giống.
Nó nhìn thấy hạt giống nhỏ bé, tỏa ra mùi hương thơm này, thì rất muốn nhét vào miệng mà ăn.
Hạt bắp cải và gạo mà Hứa Thu đưa cho cậu bé trước đây đã bị Nguyên Cửu ăn sạch từ lâu.
Đều tại cô nấu ăn quá ngon đi, nó vốn dĩ cất trong quai hàm, nhưng lúc húp cháo, không cẩn thận ăn hết rồi.
Ngay cả lúc nằm mơ, Hoa Lan cũng nghĩ đến hạt giống.
Nhưng mà những đứa trẻ khác đều cẩn thận bảo vệ hạt giống này, còn Nguyên Cửu chỉ có thể kiềm chế ham muốn ăn hạt giống của mình.
Mặc dù hạt giống do hệ thống sản xuất luôn được đảm bảo, nhưng xét về tỷ lệ nảy mầm và sự phát triển sau đó của hạt, Hứa Thu đã cho mỗi đứa trẻ sáu hạt.
Nguyên Cửu nhìn chăm chú một hồi, nhân lúc mọi người không chú ý, nó lén lút mổ một hạt giống.
Không giống như hạt bắp cải với hạt gạo, hạt lúa mì là một hương vị khác, một năng lượng dồi dào khác.
Ăn một hạt thì không kìm được ăn hạt thứ hai.
Lần này, Nguyên Cửu bị người ta tóm được rồi.
Do Vũ lúc trước có xảy ra mâu thuẫn với Nguyên Cửu, bây giờ quang minh chính đại tố cáo: “Hiệu trưởng, vừa nãy Nguyên Cửu cậu ấy ăn hạt giống rồi.”
Cái gì, con chim ngốc này vậy mà lại ăn hạt giống, biểu cảm của Hoa Lan trong chốc lát trở nên hung dữ, dây leo bắt đầu vùng vẫy không kiểm soát.
Hứa Thu nhanh chóng tiến tới, ngăn cản trận đấu sắp sửa xảy ra này.
Cô hỏi Nguyên Cửu: “Tại sao em lại ăn hạt giống?”
Nguyên Cửu ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Thu với đôi mắt tròn vô cùng quật cường.
Cậu bé muốn nói vì hạt giống thơm quá, cậu bé không kìm được.