Chương 53: Suýt nữa quên mất
Ban đầu cô định làm mì sợi, nhưng thật sự rất lãng phí thời gian, cô chỉ đơn giản là trải bột thành những tấm bánh mỏng.
Bánh được trộn với khoai tây thái nhỏ mới chiên, cà chua thái lát và rau diếp mới nướng, trông giống như một chiếc bánh cuộn đàng hoàng.
“Hiệu trưởng.”
Đợi khi Hứa Thu làm kha khá rồi thì bên ngoài phòng bếp vang lên tiếng gõ cửa.
Âm thanh còn mang vài phần nhút nhát, là lớp phó cuộc sống Châu Nương.
Hứa Thu rửa tay dính đầy bột mì, mở cửa ra, cúi đầu nhìn xuống cậu bé thoải mái: “Sao thế?”
“Hôm qua hiệu trưởng nói phụ trách thức ăn, em nghĩ có thể cô cần giúp đỡ nên đã sớm qua đây.”
Thời gian vào lớp là 9 giờ, ăn cơm là 7 giờ rưỡi, khoảng 6 giờ thì Hứa Thu dậy bắt đầu chuẩn bị, bây giờ đã đến bảy giờ hai mươi rồi.
Hứa Thu nghiêng người qua để cậu bé vào: “Thế thì thật sự cảm ơn em quá.”
Châu Nương cắn môi đứng ở cửa: “Em không có quyền vào phòng bếp.”
Hứa Thu vỗ đầu một cái nói: “Cô xin lỗi, suýt nữa quên mất.”
Làm sai thì kịp thời xin lỗi, Hứa Thu tuyệt đối không phải kiểu người lớn sĩ diện, từ chối thừa nhận sai sót.
Cô điều chỉnh lại quyền hạn của Châu Nương, đặt chậu rửa lớn chứa bát đũa của đám trẻ vào tay Châu Nương.
“Sáng nay mọi người ăn bánh rán.”
Hứa Thu cắt một miếng bánh rán nhỏ, lấy đũa gắp đưa đến trước mặt Châu Nương: “Nếm thử mùi vị thế nào?”
Bột màu trắng như tuyết được chiên cho hơi vàng, dầu và trứng tỏa ra mùi thơm đặc biệt hấp dẫn.
Những miếng khoai tây vụn vàng ươm trên chiếc bánh rán, rõ ràng là thức ăn mà họ đã ăn, nhưng lúc này, nó lại tỏa ra một mùi thơm hoàn toàn khác với lúc trước.
Châu Nương do dự một lát, rồi mở miệng ra ăn biếng bánh này.
Đôi mắt cậu bé híp lại, giống như mặt lưỡi liềm.
“Ngon không?”
Châu Nương ra sức gật đầu: “Ngon!”
Các sinh vật theo bản năng đuổi theo thức ăn nhiều calo, thức ăn chiên tất nhiên thơm hơn thức ăn luộc rất nhiều.
Nếu không phải tiền trong trung tâm mua sắm của Hứa Thu có hạn thì cô nhất định sẽ mua rất nhiều, cải thiện bữa ăn cho mình và đám trẻ.
Hứa Thu cười híp mắt, nói: “Thích ăn là được.”
Cô còn đút cho Châu Nương một cục thịt viên vô cùng tươi ngon, mới ra lò chưa được bao lâu.
Dùng miếng thịt lợn nhỏ còn sót lại từ hôm qua, vì thịt không nhiều nên trộn với bột, nhào thành viên tròn, rồi bỏ vào trong chảo dầu chiên trước khi chiên khoai tây cắt nhỏ.
Bề ngoài viên thịt có màu nâu hơi cháy, kích thước như hai viên bi, khi cắn một miếng, nước thịt sẽ chảy ra, trong miệng sẽ tỏa ra mùi thơm tươi ngon.
Hứa Thu chỉ chiên vài cục thịt viên, cô tự thưởng cho mình một ít, phần còn lại cho Châu Nương ăn.
“Chỉ có một viên thôi nha, đây là do cô tiết kiệm được từ bữa ăn của mình, thưởng cho em vì đã giúp cô, không được nói cho người khác biết nha.”
Hành động ưu ái cho trẻ con này, tạm thời không được nói ra ngoài, nếu không cô cũng không có nhiều thứ như thế để cho đám trẻ ăn.
Châu Nương nhớ lại hương vị của món thịt viên chiên và mơ hồ gật đầu.
Hứa Thu giơ ngón tay út ra và ngoéo tay với Châu Nương: “Nào, ngoéo tay, nói trước rồi đấy.”
Ngón tay của Châu Nương nhỏ bé, mềm mại, nhìn trông vô cùng tinh tế.
Bất cứ thứ gì, nhỏ hơn một kích thước, sẽ trở nên đặc biệt tinh tế và đáng yêu.
Ngón tay của Hứa Thu móc chặt ngón tay út của Châu Nương, cô cười mỉm đọc: “Nghéo tay, một trăm năm không được nuốt lời, người nào nuốt lời người đấy là cẩu.”
Châu Nương vẫn có chút mơ hồ, nghe thấy lời này, cậu bé đưa ra nhận xét: “Tại sao là một trăm năm không được nuốt lời, một trăm năm sau là có thể nuốt lời sao?”
Châu Nương không có một chút ấn tượng tốt nào với cẩu, nói một cách chính xác, sinh vật trên đất liền, cậu bé đều không thích, nhất định không muốn biến thành cẩu.
Hứa Thu sững người, trong thời đại cuộc sống của cô, có thể sống đến trăm tuổi đã vô cùng trường thọ hiếm thấy rồi.
Nhưng mà tuổi thọ của người cá là bao nhiêu nhỉ, hình như là mấy trăm năm, mặc dù Châu Nương không phải người cá, nhưng có lẽ cũng là sinh vật giống như người cá.
Cô biết lắng nghe thay đổi từ: “Ngoéo tay, một nghìn năm không được nuốt lời.”
Bánh rán cho bữa sáng được đám trẻ đón nhận nồng nhiệt.
Hứa Thu thuận tiện dạy môn Sinh học (môn thực phẩm)
“Bánh rán ngon được làm từ bột mì, bột mì được làm từ lúa mì xay nghiền.”
Hứa Thu lấy một hạt giống lúa mì ra: “Đây chính là lúa mì, nó sẽ nảy mầm, lớn lên, dần dần trở thành thực vật dồi dào sức sống, sau đó chín và kết quả.”