Chương 66: Nghiệm thu
Cô vừa nhận được thông báo từ hệ thống:
[Đã hoàn thành mở rộng, xin mời nghiệm thu.]
Mười hai người máy làm việc chăm chỉ cũng di chuyển về chỗ của chúng để nạp pin.
Trong khi đám trẻ đang ngồi xếp hàng chia nhau trái cây cho bữa tối, Hứa Thu đi ra cửa chính của nhà trẻ và dạo quanh bên ngoài vài vòng.
Nơi ban đầu chỉ được bao phủ bởi cát vàng nay đã được phủ một lớp đất mỏng như phần bên trong của nhà trẻ.
Có mạch điện và đường ống dẫn nước kéo dài từ trong nhà trẻ ra ngoài. Dựa theo yêu cầu của Hứa Thu, một mái đình nghỉ ngơi xinh xắn được dựng lên ở đó, có thể chứa được hết toàn bộ đám trẻ đến ngắm cảnh.
Bởi vì đám trẻ không được ra khỏi nhà trẻ nên hoàn toàn không hay biết gì về điều đó cả.
Hứa Thu điều chỉnh phạm vi nhà trẻ mở rộng ra đến khu vực mới, hít sâu một hơi và đi vào giữa đám trẻ.
Tiếp đó, là chứng kiến khoảnh khắc kỳ diệu này...
…
Bây giờ chắc là mùa hè ở tinh cầu này, đến khoảng sáu giờ tối, trời vẫn còn sáng.
Mấy ngày làm việc trước, Hứa Thu chưa đến năm giờ đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối rồi, chưa đến sáu giờ thì mọi người có thể ăn xong.
Hôm nay đến sáu giờ rồi mà cô vẫn chưa có động tĩnh gì.
Đám trẻ chơi cả một ngày, lúc này chắc đã đói bụng rồi.
Thấy Hứa Thu từ cổng nhà trẻ đi vào, chúng thỉnh thoảng lại tỏ vẻ thèm ăn.
Nhưng mà cho dù chúng mong ngóng nhìn như vậy, Hứa Thu cũng không lấy thức ăn tươi ngon ra như mọi khi.
Khoảng mười phút nữa trôi qua, Hứa Thu mới lấy một tờ giấy và đi vào phòng bếp.
Hai chú dơi nhỏ đậu trên xà kép: “Bây giờ hiệu trưởng mới vào phòng bếp, ít nhất phải đợi rất lâu mới ra đấy.”
Anh trai Đinh Đinh hỏi: “Đông Đông, em có đói bụng không, anh muốn ăn đồ ăn rồi?”
Đông Đông vỗ vỗ cái bụng lép xẹp của mình: “Em cũng đói rồi.”
Nguyên Cửu ở bên đang phồng miệng lên, hình như đang nhai cái gì đấy.
Thấy hai anh em nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, chú chim nhỏ đắc ý ngưỡng đầu lên: “Lúc trước tớ có cất hạt giống, các cậu có muốn ăn chút không?”
Những đứa trẻ thông minh, biết lo trước tính sau như cậu bé không nhiều, làm gì giống như những người khác, mỗi lần có đồ ăn thì đều ăn sạch.
Bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rồi, đi theo Hứa Thu, không lo ăn không lo mặc, nên Nguyên Cửu mới nỡ chia sẻ đồ ăn của mình.
Nếu như đổi lại trước kia thì đánh chết Nguyên Cửu cũng đừng hòng móc được lương thực từ miệng cậu bé.
Đương nhiên rồi, đây cũng là do hai anh em Đinh Đinh Đông Đông đều có cánh như cậu bé, hơn nữa người cũng nhỏ, không ăn được bao nhiêu.
Nếu như đổi lại là Li Li, con hồ ly mà một lần có thể nuốt hết nó vào miệng, thì Nguyên Cửu sẽ không cho một hạt nào cả.
Đinh Đinh Đông Đông lắc lắc đầu: “Thôi, cậu giữ lấy mà ăn đi.”
Hai chú dơi này vẫn thích ăn thịt, uống sữa, thích ăn khoai tây kho hơn.
Nguyên Cửu chép miệng, đôi mắt tròn xoe đó lườm một cái, dơi đúng là dơi, không biết thưởng thức gì cả.
Kết quả ba đứa trẻ vừa kết thúc đề tài trò chuyện thì Hứa Thu từ trong nhà trẻ ló mặt ra.
“Châu Nương, em qua đây.”
Cô gọi mấy cái tên: “Bạch Táp, Lị Lị, mọi người đều qua đây đi.”
Hứa Thu lấy mấy cái chậu ra.
Lần lượt đặt vào trong tay những đứa trẻ được cô gọi đến.
Những đứa trẻ này có ngoại hình lớn hơn chút, cầm đồ đạc cũng rất tiện.
Trong chậu có rất nhiều loại, ngoài những quả cà chua tròn, khoai tây có thể làm ra nhiều món, còn có những thứ mà đám trẻ chưa từng thấy bao giờ.
Cho dù là chưa thấy bao giờ, nhưng vừa nhìn, chúng liền biết là thức ăn, hơn nữa còn có thể là thức ăn rất ngon.
Thế nhưng số thức ăn này đều chưa được nấu chín, thức ăn sống không phải không thể ăn được, chỉ là mới mấy ngày ngắn ngủi mà lưỡi của đám trẻ đã quen với tay nghề của Hứa Thu rồi.
“Hôm nay người máy nghỉ ngơi rồi, số lượng công việc khá nhiều, cho nên cần mọi người giúp đỡ.”
Hứa Thu đi đến khu vực bên ký túc xá, đội người máy cuối cùng đã sửa chữa một cánh cửa nơi bức tường sân trong bị đập bỏ, nó được làm bằng kim loại quý đã được gỡ xuống từ những người máy bị bỏ trước đó.
Một tấm kim loại được khắc các hình học theo quy tắc 30340 theo yêu cầu của Hứa Thu, trông rất huyền bí và khí thế.