Chương 69: Cô có thể đặt tên cho cây tre không
“Cát nóng nha!”
Khí hậu trong nhà trẻ là nhiệt độ ổn định, không có gió táp mưa sa, không thể cảm nhận được sức hấp dẫn của sự chuyển mùa.
Hứa Thu đập một quả trứng gà, đập vào bên phần nước nấm, nghe thấy giọng nói ngây ngô này, cô cười bổ sung: “Đợi đến lúc trời mưa, các em cũng có thể ra ngoài cảm nhận một lát.”
Nghe Nguyên Cửu nói như vậy, những đứa trẻ khác cũng đi theo ra khỏi ngôi đình, đi một vòng ở dưới, trải nghiệm cảm giác đặc biệt khi giẫm lên cát.
Cho dù lúc ở nhà trẻ, chúng có thể nhìn ra ngoài thế giới thông qua cánh cửa, nhưng mà cảm nhận một cách chân thực như thế này thì hoàn toàn khác.
Hoa Lan không có hứng thú bao nhiêu với cát, nhưng lại rất hứng thú với tre.
Thực vật trong nhà trẻ đều bị nó sờ qua một lượt rồi, từ trước đến nay nó vẫn chưa nhìn thấy loại thực vật nào thẳng tắp, bên ngoài xanh bóng như thế này.
Nó đứng trước cây tre, rất lịch sự chào hỏi: “Chào cậu, tớ là Hoa Lan, cậu tên là gì thế?”
Nhưng cây tre không phải là chủng tộc kỳ lạ gì, không có cách nào để cho nó phản ứng bằng lời nói.
Hoa Lan cũng không giận, trong chủng tộc của nó, đa số đều là câm.
Nó ngập ngừng chạm vào lá tre bằng dây leo của mình, cả hai phát ra âm thanh sột soạt.
Một lúc sau, trên mặt Hoa Lan hiện lên vết ửng đỏ kỳ lạ, nó quay đầu lại hỏi Hứa Thu: “Hiệu trưởng, cô có thể đặt tên cho cây tre không?”
Hứa Thu có chút ngạc nhiên, cô không ngờ Hoa Lan có thể biết được loại sinh vật tre này, nhưng nghĩ lại, mặc dù Hoa Lan biết nói chuyện, biết đi, nhưng bản chất vẫn là thực vật, có thể trao đổi với thực vật thì cũng không có gì hiếm lạ.
“Cô cũng không có cái tên nào hay, nhưng mà nếu em muốn làm bạn với nó thì cô thấy em đặt tên cho nó, nó sẽ rất thích.”
Đợi đến lúc đó, đám trẻ chắc sẽ có nhiều khu vực hoạt động hơn rồi.
Hoa Lan suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm nói: “Thế thì gọi là Hoa Thanh đi.”
Bản thân nó tên Hoa Lan, nên muốn bạn cùng họ với nó.
Màu của tre rất giống với Thanh Sa, Hứa Thu từng nói, màu sắc vô cùng mỹ lệ này gọi là màu xanh (thanh).
Nghe thấy màu xanh, chú rắn lục nhỏ Thanh Sa cũng dựng tai lên, nó vốn dĩ đang quấn trên cổ tay Hứa Thu, nghe thấy lời này cũng từ dưới cát bò lại, muốn xem thử người bạn cùng tên với nó trông như thế nào.
“Được rồi, mọi người lại nếm thử món nào ngon, món nào ngon thì chúng ta ăn nhiều chút.”
Hứa Thu cùng với Châu Nương, Do Vũ, mấy đứa trẻ khá ngoan ngoãn ít nói này bỏ thức ăn vào nồi.
Rau xanh chín rất nhanh, nấu vài phút là có thể vớt ra ăn rồi.
Hứa Thu vớt ra, lấy đũa chia thức ăn thành mười phần nhỏ, để đám trẻ nếm thử mùi vị.
Lúc trước cô không biết nên mua ớt như thế nào, cũng không biết đám trẻ có ăn cay được hay không.
Nguyên Cửu lấy đũa chọc vào thì thấy bộ xương nằm dưới đáy nồi.
Bộ xương quen thuộc này, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đó là một loài chim.
Giọng nói của Nguyên Cửu nghe có vẻ hơi run: “Hiệu trưởng, đây là gì?”
“Cái này là gà, từ rất lâu về trước, loài người ở ngôi sao xanh đã thuần hóa gà lôi, dần dần, gà lôi tiến hóa thành gà nhà. Gà lôi biết bay, sở hữu bộ lông vũ tuyệt đẹp, cũng khá hung hãn, nhưng gà nhà thì dịu ngoan hơn nhiều.”
Thật ra nhiều con gà trống to lớn không ngoan ngoãn như vậy, chính sự theo đuổi mỹ vị của con người đã thiến gà trống thành gà thịt.
Nhưng mà loại kiến thức tàn nhẫn này, vẫn không nên nói cho đám trẻ nghe.
Tiểu hồ ly giành trả lời: “Cái này em biết, trong giờ khoa học hiệu trưởng có giảng, lựa chọn gen, sinh vật tiến hóa.”
Môn khoa học của Hứa Thu rất phức tạp, thỉnh thoảng cô giảng cho đám trẻ về lịch sử và sự tiến hóa sinh học.
“Lị Lị nói đúng, chính là tiến hóa.”
Hứa Thu xúc một thìa nhỏ súp vào bát của mình, wow, rất ngon.
Nó gần giống như cái lưỡi đang đọng lại trong món súp gà thơm ngon. Hệ thống đã sản xuất, quả nhiên là chất lượng cao, thịt gà đều là gà thả vườn.
Thức ăn gia súc nuôi thịt nhỏ rất non, nhưng loại gà mái già này vẫn phải ăn chính thống.
Thịt gà vốn đã tươi ngon, lại còn có thể thêm nấm hương tươi ngon, đúng là đã ngon càng thêm ngon.