Chương 68: Lẩu
“Được rồi, mọi người có thể lại rồi, từ sau cửa nhỏ đến, cẩn thận, đừng đi ra ngoài khu đất nâu, nó không thuộc khu nhà trẻ, có nguy cơ bị điện giật.”
Đám trẻ đưa mắt nhìn nhau, chúng đã nhiều lần bị điện giật, lại nảy sinh phản xạ có điều kiện đối với sự giật điện, nên mỗi khi đến bên rìa nhà trẻ, chúng luôn thận trọng và không bao giờ dám vượt biên nửa tấc.
Dù là ngôi đình rất đẹp, trong chiếc nồi kim loại to vẫn có mùi thơm rất hấp dẫn của thức ăn, nhưng trong nhất thời vẫn không thấy đứa trẻ nào dám nhúc nhích.
Mỗi lần Bạch Táp đều làm chuột bạch, nhưng lần này, sau khi mọi người đợi được hai phút thì tiểu hồ ly đói bụng lại là người đầu tiên đi về phía Hứa Thu đang đứng.
Từ trước đến nay hiệu trưởng đều không có lừa chúng, lỡ như thật sự bị giật điện thì lúc bước ra vạch đó, kịp thời rút chân lại là được rồi.
Dù sao cũng chỉ có một tí, bây giờ cơ thể của cô bé khỏe mạnh hơn nhiều rồi, chịu một chút cũng không sao. Thế nào cũng dễ chịu hơn đói bụng.
Một bước, hai bước, cô bé đi đến bên cánh cửa, do dự khoảng vài giây rồi bước chân trước tới dò thám thử.
Chiếc vòng cổ màu đỏ trên cổ cô bé không có bất cứ động tĩnh gì.
Tiểu hồ ly nhận thức được điều này, nhanh chóng nhảy về phía ngôi đình.
“Hiệu trưởng!”
“Lị Lị chậm thôi, đừng đụng tung lung.”
Hứa Thu đưa cho Lị Lị một đĩa rau mà cô đã lấy ra trước đó: “Em thích ăn bên nào, thì bỏ rau mà mình muốn vào bên đó.”
Hầu hết các món ăn phong phú trên bàn hôm nay đều được mua bằng tiền vàng trong trung tâm mua sắm của hệ thống, ngoại trừ một số hàng tồn kho mà cô nhận được từ việc làm nhiệm vụ.
Vì bữa ăn như thế này, mà số tiền của cô bây giờ chỉ còn lại một chữ số.
Nhưng hôm nay là một ngày đáng để kỉ niệm, Hứa Thu cảm thấy chi tiền nhiều hơn là rất cần thiết, để đám trẻ ăn ngon hơn chút.
Nồi lẩu uyên ương sôi sùng sục, một tấm kim loại uốn cong chia đều nồi thành hai nửa.
Có một lỗ tròn nhỏ ở giữa thông với thành bên của nồi lẩu.
Ớt khô và các loại gia vị khác được đặt trong các lỗ tròn nhỏ, dầu ớt đỏ đun sôi sẽ chảy ra ngoài qua các lỗ nhỏ tiêu chuẩn do người máy đục lỗ, mùi vị cay nồng nhưng sẽ không để thực khách ăn những đồ cay như ớt, gừng, tỏi.
Một bên có màu đỏ trông rất đẹp mắt, bên còn lại có màu trắng sữa.
Dưới đáy nồi màu trắng là súp nấm, nấm kim châm được xé thành sợi, nấm hương được cắt thành từng miếng vuông nhỏ.
Ngoài những thứ này ra thì bên trong còn hầm nửa con gà.
Bây giờ Hứa Thu đang nuôi gà trong trang trại 30340, vẫn còn là gà con.
Nhưng chỉ cần một cuốn sách ảnh được thắp sáng, sản phẩm tương ứng trong trung tâm mua sắm của hệ thống sẽ chuyển từ màu xám không thể mua được sang màu sáng.
Con gà mái già được Hứa Thu làm sạch, nội tạng ở giữa đều được mổ ra, lòng gà được đặt trong bếp, vẫn chưa kịp làm sạch.
Hứa Thu dự định sẽ làm sạch nó vào ban đêm, ướp gia vị trước, sau đó xem nó có thể được chế biến thành món ớt ngâm giấm hay không.
Không cần quá nhiều ớt ngâm giấm, cô có thể ăn được món chân gà ngâm sả ớt mà cô nhung nhớ.
Sau một vài tháng, tre trong đình nghỉ mát do hệ thống sản xuất có thể mọc ra măng tre.
Cho dù là măng đông hay măng xuân thì hương vị đều rất thơm ngon.
Nghĩ đến món thịt lợn xào măng đông được tẩm ướp tươi ngon mà Hứa Thu cũng có thể chảy nước miếng.
Cô lắc lắc cái đầu, bỏ lại những ký ức đẹp ở đằng sau.
Dưới đáy nồi lẩu bên này là một con cá.
Mấy cân cá diếc to, được ướp muối đơn giản vào buổi trưa, cô không lấy hết cá mà chỉ lấy phần thịt ngon hơn làm thành phi lê cá cay.
Lị Lị bước ra bước đầu tiên thì những đứa trẻ khác cũng mừng rỡ chạy qua.
Ngôi đình không chiếm hết vị trí mở rộng, bên ngoài ngôi đình là cát mịn và tre mọc trên cát.
Để tránh đám trẻ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc Hứa Thu thiết kế thì đã chèn một hàng tấm kim loại mỏng dọc theo mép bản vẽ do hệ thống cung cấp, các tấm này được cắm sâu xuống đất và độ cao so với mặt đất khoảng 30 cm.
Không quá thấp để đám trẻ không chú ý, cũng không đến nỗi quá cao để che mất tầm nhìn quan cảnh của chúng.
Nguyên Cửu tung cánh bay ra ngoài ngôi đình, giẫm lên bãi cát vàng trong ranh giới.
Cậu bé nhảy tới nhảy lui như một con chim sẻ nhỏ, dáng vẻ vui mừng cực kì giống dáng vẻ của tên quê mùa chưa trải sự đời vậy.