Chương 79: Sinh nhật 4
Ánh nến yếu ớt của ngọn nến đã soi sáng thế giới nhỏ bé xung quanh.
Những đứa trẻ khác xuống khỏi vị trí của chúng và vây lấy Hứa Thu và Bạch Táp ở giữa.
Hứa Thu nhìn chú mèo nhỏ có chút ngớ ngẩn này, nói: “Hôm nay là sinh nhật của bạn học Bạch Táp, chúc mừng sinh nhật em. Bạch Táp, nào, ước đi, ước xong thì thổi nến, nguyện vọng sinh nhật rất linh đấy nha.”
Bạch Táp vô thức làm theo lời nói của cô: “Em mong……”
“Suỵt.” Hứa Thu nói: “Nguyện vọng sinh nhật không được nói ra.”
Bạch Táp mím chặt môi, nhắm mắt lại ước, sau đó mở miệng ra, dùng lực thổi tắt ngọn nến.
Lúc ngọn nến vừa tắt thì cũng là lúc đèn trong phòng học sáng lên.
Hứa Thu lấy dao nĩa lại: “Tiếp theo là phần cắt bánh kem.”
Cô đưa con dao nhỏ vào trong tay của Bạch Táp, bảo cậu bé Thọ Tinh Công này cắt bánh kem, chia bánh cho mọi người.
Bạch Táp cắt một miếng lớn từ chiếc bánh kem tỏa ra mùi hương ngọt ngào đấy, sau đó đưa cho Hứa Thu cùng với miếng đào chú mèo nhỏ mà cô làm.
Chú mèo nhỏ giơ cái vuốt, vẻ mặt nghiêm túc: “Cho cô.”
Lần này, Hứa Thu thật sự được yêu thương mà vừa mừng vừa sợ.
Tính cách của mèo thường khá kiêu ngạo lạnh lùng, cũng không bám người, càng không nói nhiều như Nguyên Cửu.
Nhưng mà nó đưa cho cô một miếng bánh lớn, chứng tỏ nó ghi nhận công việc của cô.
Rõ ràng đó là chiếc bánh do cô làm với rất nhiều công sức, nhưng Hứa Thu đột nhiên cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.
Trái tim cô như đắm chìm trong ly trà sữa nóng hổi, ngọt ngào và ấm áp.
Lúc định thần lại, Hứa Thu vội vàng dùng hai tay cẩn thận đón lấy: “Cảm ơn Bạch Táp.”
Lớn tuổi rồi, đôi mắt cảm động cũng như có sương mù. Hứa Thu chớp chớp mắt, để ánh mắt của mình tập trung lại.
Cô nhìn bánh kem trong tay, nó quá lớn, quả là một gánh nặng ngọt ngào đối với cô, người đã từng ăn không biết bao nhiêu chiếc bánh nhỏ thất bại trước đó.
Đám trẻ đều rất trân quý thức ăn, đối với một chiếc bánh kem nhỏ duy nhất, cho dù trong nhất thời không thể ăn hết như Thanh Sa với Mộc Chức thì cũng không hề tồn tại hành động lãng phí thức ăn, lấy bánh kem quẹt lên mặt này.
Thấy đám trẻ đều vùi đầu ăn bánh kem, Hứa Thu nhìn một vòng, hỏi ý kiến: “Bánh kem ngon không?”
“Ngon ngon……” “Ngon lắm ạ.”
Mấy tiếng nói ngon vang lên, mấy ngày nay, mặt đám trẻ đều có thịt hơn rồi, khát vọng đối với thức ăn cũng không còn lợi hại như trước kia.
Nếu như thật sự không ngon, nhiều nhất chúng chỉ ăn một miếng, nhưng mỗi đứa trẻ đều rất thích.
Lị Lị còn hỏi: “Chỉ có Bạch Táp có sao, sau này bọn em còn có thể được ăn bánh kem mỗi ngày không?”
Hứa Thu lắc đầu.
Cái gì, nếu như ngày nào cũng ăn, thế thì không còn hiếm lạ nữa rồi.
Nhưng mà cô lập tức nói: “Bánh sinh nhật, chỉ có khi mọi người đón sinh nhật mới có thể ăn, không chỉ là Bạch Táp, mà mỗi một bạn học trong nhà trẻ đều có thể có được bánh kem nhỏ thuộc về riêng mình.”
Hứa Thu còn liếc nhìn Đinh Đinh Đông Đông: “Sinh nhật của Đinh Đinh với Đông Đông sẽ tổ chức cùng nhau, đến lúc đó cô sẽ làm một bánh kém lớn hơn.”
“Bánh kem ngon, nhưng mà em không thích cái thứ vừa mềm vừa cứng ở phía trên đó lắm, nếu như là sinh nhật của em thì đừng bỏ cái này.”
Thanh Sa thích tất cả những gì mà Hứa Thu làm, nhưng nó ăn thịt quả đào có hơi tốn sức. Bánh kem mềm mại, cắn nát rất dễ, còn đào thì lại trơn tuột.
“Cậu nói cái gì thế, cái đó cực kì cực kì ngon đấy, đúng là không biết thưởng thức gì cả.”
So với bánh kem thì Hoa Lan càng thích ăn đào hơn đấy.
Đám trẻ vì chuyện đào ăn ngon với không ngon mà tranh luận với nhau.
Mỗi một loại quả đều có những người hâm mộ trung thành của riêng nó, tất nhiên cũng có những “anti fan” ghét chúng, Hứa Thu không nghĩ rằng quả đào có thể làm hài lòng tất cả những đứa trẻ.
Dẫu sao thì chủng tộc của chúng khác biệt rất lớn, sở thích không giống cũng là điều bình thường.
Hứa Thu kịp thời đi ra ngăn cản: “Ngoài cái này ra, hôm nay còn có nước uống và bánh bích-quy, mọi người chia nhau ra ăn đi.”
Những chiếc bánh bích-quy nhỏ đã được cô nướng trước đó, đặc biệt còn có hoa văn dễ thương, mùi vị vẫn rất ngon, nhưng khi ra lò trông có hơi kì lạ.
Bánh bích-quy thơm phức có người thích có người không, nước ép đào thì được tất cả mọi người yêu thích.