Chương 80: Không thể mỗi ngày đều đón sinh nhật được sao
Đột nhiên Nguyên Cửu nói: “Nếu như đón sinh nhật mới ăn được, thế không thể mỗi ngày đều đón sinh nhật được sao?”
Châu Nương có văn hóa nhất trong đám trẻ nói: “Ngốc thật, sinh nhật chính là ngày mà cậu sinh ra, làm gì có ai ngày nào cũng đón sinh nhật.”
Hứa Thu phớt lờ câu nói ngốc thật của Châu Nương, dẫu sao thì cũng là mấy lời trẻ con nói, hai đứa trẻ đều có tính trẻ con.
“Sinh nhật chính là cái ngày mà mọi người đến với thế giới này, mặc dù không thể đón sinh nhật mỗi ngày, nhưng mỗi năm đều có thể đón một lần.”
Hứa Thu nói tiếp: “Sinh mạng là một chuyện tốt đẹp, mọi người đều là bảo vật mà ông trời ban tặng cho thế gian, cho nên sinh nhật của mỗi người đều đáng được chúc phúc.”
Hứa Thu vừa dứt lời xong thì bầu không khí đột nhiên có chút ngưng tụ.
Mộc Chức từ trước nay nhát gan thẹn thùng đột nhiên dũng cảm nói: “Em……em cũng là bảo vật sao?”
Cô bé trông đen thui, không có ai thích, nên chỉ có thể ẩn nấp trong những nơi tối tăm.
Hứa Thu trịnh trọng gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”
Mặc dù vẻ ngoài của Mộc Chức trông có chút khó coi, nhưng trên thực tế thì cô bé là một con nhện nhỏ với đôi mắt ngấn nước và vẻ ngoài rất đáng yêu.
Quan trọng là tính tình của Mộc Chức rất tốt, cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện luôn được người ta thương yêu.
Có sự mở đầu của Mộc Chức thì những đứa trẻ khác cũng lần lượt đặt ra câu hỏi của mình.
Lúc này Lị Lị hỏi câu hỏi ngây ngô: “Hiệu trưởng, nếu như Lị Lị đã là bảo vật thì tại sao họ vứt bọn em ở nhà trẻ này?”
Trong ký ức của cô bé, ký ức liên quan đến mẹ: “Lị Lị không muốn ở trong nhà trẻ, Lị Lị muốn mẹ.”
Bánh kem thơm ngọt, đột nhiên Lị Lị không ăn nữa, cô bé òa lên khóc.
Do Vũ từ trước nay luôn nhạy cảm, cậu bé lập tức đồng cảm được, trong trí nhớ của cậu bé không có bất cứ ký ức liên quan đến mẹ, nhưng mà cậu bé nhớ biển.
Dù sao thì cái ao nhỏ này vẫn còn nhỏ quá, Hứa Thu đã nhờ người máy làm cho cậu bé một chiếc xe hơi để dễ di chuyển, chiếc xe được trang bị bốn bánh xe nhỏ, tấm ván phía trên là một chậu nước, bên trong có chứa nguồn nước thích hợp cho cuộc sống của cậu bé.
Biển chính là nỗi nhớ của Do Vũ, nhưng mà trên hành tinh hoang này lại toàn là cát vàng.
Do Vũ rơi nước mắt, sức truyền cảm rất lớn.
Bỗng chốc khung cảnh sinh nhật vui nhộn trở thành cảnh khóc lóc.
Còn Hứa Thu, trong nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới phải.
Mọi người đều có lý do khóc của mình, cô chỉ có một cái miệng, cũng không có cách nào an ủi đồng thời cùng lúc mười đứa trẻ được.
Không, còn một đứa không có khóc.
Bạch Táp cười toe toét, để lộ hàm răng sắc nhọn và cái miệng hồng hào, rõ ràng là một khuôn mặt dễ thương, nhưng biểu cảm trông siêu dữ tợn: “Khóc cái gì mà khóc, các cậu đến đây cũng đâu phải ngày một ngày hai, ai muốn khóc thì ra ngoài đi, đừng làm ướt bánh kem của tớ.”
Phải biết là, thân là một động vật họ mèo, Bạch Táp là thiên địch của mấy đứa trẻ trong nhà trẻ.
Nguyên Cửu bị dọa đến nỗi đang khóc mà nấc một cái.
Hứa Thu cười phụt thành tiếng, cô biết lúc này mà cười thì không được thích hợp, chỉ là dáng vẻ khóc lóc của đám trẻ quả thực có chút buồn cười.
Tiếng cười của cô giống như phép thuật thần kỳ, trong chốc lát đã phá tan bầu không khí bi thương.
Hứa Thu nói: “Mọi người đừng khóc nữa, cười nhiều lên, hôm nay là ngày vui mà, phải vui vẻ mới phải.”
Do Vũ ngại ngùng xin lỗi: “Xin lỗi, sinh nhật của cậu, tớ không nên khóc.”
Đôi mắt của Lị Lị đỏ hoe, cũng nắm lấy cái đuôi to lớn của mình và lúng túng xin lỗi: “Tớ không nên dẫn đầu khóc.”
Mộc Chức nâng chi trước của mình lên và lau nước mắt, thật ra cô bé không có chuyện gì bi thương cả.
Đối với chủng tộc của chúng, chỉ cần có thể có nơi giăng tơ, thì cô bé sẵn lòng ở một thời gian dài không di chuyển.
Còn về cha mẹ anh em, thật ra Mộc Chức hoàn toàn không quan tâm, chủng tộc của chúng có thể sinh sản rất nhiều, nếu như vận may không tốt, có vài đứa trẻ vừa sinh ra đã bị ăn mất.
Lúc trước cô bé giăng tơ cũng không bắt được con mồi, thường xuyên đói bụng, khó chịu.