Chương 86: Tớ cũng có thể lột da
Chú rắn lục nhỏ biểu hiện điềm tĩnh nhất: “Có gì ghê gớm đâu, tớ cũng có thể lột da.”
Chủng tộc này của chúng phải trải qua nhiều lần lột da trong đời, mỗi lần lột da thì sức mạnh của chúng sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ và đẹp đẽ hơn.
“Được rồi, hôm nay đã rất muộn rồi, mọi người đi rửa tay rửa mặt trước đi, ngày mai còn phải đi học, mau ngủ sớm đi.”
Những vấn đề tàn nhẫn liên quan đến sự sống và cái chết không thích hợp để nói trước mặt đám trẻ.
Đợi đến khi Hứa Thu chọn lọc từ ngữ thích hợp thì cô sẽ đặc biệt giảng cho đám trẻ về bài học liên quan đến sinh mạng.
Nhưng mà bây giờ đầu óc cô có hơi loạn, chỉ có thể đổi đề tài trước.
[Về thôi về thôi]
Trợ lý người máy tiếp nhận chỉ lệnh, các đường nét khuôn mặt trên bảng biến thành hình chữ “^ - ^” rất dễ thương.
Chúng ở đằng sau bắt đầu thúc giục những đứa trẻ nghịch ngợm này đi.
Nếu như đám trẻ không nghe lời, đợi vài phút sau, những trợ lý người máy này sẽ ra tay xách mấy đứa nhỏ này về.
Bây giờ những đứa trẻ này đều được ăn uống no nê, sức mạnh lớn hơn gấp mấy lần so với lúc Hứa Thu mới đến, thật ra cho dù là đứa nào cũng đều có thể giao đấu với người máy.
Nhưng mà những người máy này đều là những nhân vật có kích thước lớn do chúng tự tạo ra, hơn nữa những người máy này rất tốt với đám trẻ, không có đứa trẻ nào nỡ lòng làm hỏng những trợ lý nhỏ bé giỏi giang này.
Cho dù là nỡ làm hỏng đồ của người khác làm, thì những đứa trẻ ở tổ khác sẽ nhảy ra bảo vệ.
Sau khi Hứa Thu lấy được thông tin đầy đủ, ngoài phòng học ra thì cô cũng đã tiến hành cải tạo lại chỗ ở của đám trẻ.
Ký túc xá được thay đổi diện mạo mới, ít nhất là trong thời gian ngắn, sẽ không bị đám trẻ có mới nới cũ ghét bỏ.
Dù sao thì mọi người đều không có bài xích chỗ ở nhỏ như trước kia, trở về ký túc xá ngủ cũng là chuyện sớm muộn.
Ai cũng không muốn bị người máy xách lên, như thế rất mất mặt, vì thế khi nghe thấy âm thanh quen thuộc thì đám trẻ xếp hàng một cách thuần thục.
Trợ lý số 12 cực kì ân cần chu đáo ở đằng sau đẩy chiếc xe nhỏ của Do Vũ, đợi đến khi nước trong ao ở trong ký túc xá của cậu bé lên đến mép thì người cá đã vẽ một vòng cung rất đẹp trên không trung và nhảy xuống ao.
“Cảm ơn.”
Do Vũ hiển nhiên là một đứa trẻ lễ phép nhất, mỗi lần đều rất khách sáo nói kính ngữ.
[Không cần cảm ơn, có thể phục vụ cho cậu là niềm vinh dự của tôi]
Đứa trẻ duy nhất ở lại trong phòng học chính là Bạch Táp, người đón sinh nhật vào hôm nay.
Trước khi đám trẻ rời đi, Hứa Thu có lên tiếng gọi Bạch Táp lại: “Bạch Táp, cô vẫn còn một vài chuyện rất quan trọng muốn nói với em, nói chuyện với cô một lát được không?”
So với những đứa trẻ ngốc nghếch kia, Bạch Táp rõ ràng là một đối tượng rất thích hợp để giao lưu.
“Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi, có chuyện gì thì tôi sẽ bấm chỉ lệnh.” Lời này là nói với những trợ lý người máy.
[Vâng thưa hiệu trưởng, chúng tôi đi sạc điện đây]
Đám người máy đón sinh nhật cùng đám trẻ đã rời khỏi phòng học, trước khi đi còn không quên mang những cái dĩa trong phòng đi theo.
Lớp học đầy ắp người, trong chốc lát trở nên trống vắng, Hứa Thu kéo ghế lại ngồi xuống.
“Đừng đứng đó, ngồi xuống trước đi.”
Bạch Táp ngồi xuống chỗ của mình, bởi vì là trẻ nhỏ, cánh tay với chân của cậu bé đều rất ngắn, ngồi ở chiếc ghế trước, hai bắp chân hồng như hoa sen còn cách mặt đất một khúc, có thể đu đưa được.
“Cô muốn hỏi cái gì?”
Hứa Thu nói: “Cô muốn tìm hiểu một chút về những chuyện mà em nhớ đó, đương nhiên, cô không có ý ép em, nếu em không muốn thì có thể không nói.”
Cô không hề nói bất cứ câu chất vấn nào, nào là chuyện này là thật sao, hay là chuyện này em đang đùa phải không, cô đều không hỏi như thế.
Đương nhiên, nếu như đám trẻ mắc phải lỗi nguyên tắc thì cô vẫn rất hung mà dạy dỗ chúng.
Chỉ là kể từ lúc bước vào nhà trẻ này đến bây giờ, đa phần đám trẻ đều rất ngoan, thậm chí có lúc khiến cô cảm thấy đáng thương.
“Thật sự có thể không nói sao?”