Chương 87: Chuyện cũ
Hứa Thu gật gật đầu, nói một cách rõ ràng cho Bạch Táp nghe: “Cô rất muốn biết, nhưng nếu như em không muốn thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Đôi mắt trong sạch của cô gái trẻ như hồ nước trong veo, cô luôn quang minh chính đại, thẳng thắn vô tư như thế này trước mặt đám trẻ.
Bạch Táp từ trên ghế nhảy xuống, khoác chiếc áo khoác hình con nhỏ đi ra ngoài.
Đi được một bước, hai bước, cậu bé vẫn không nghe thấy tiếng Hứa Thu gọi cậu bé lại, mãi cho đến khi tới cửa, Hứa Thu vẫn không nói gì.
Hứa Thu cứ như thế đưa mắt tiễn cậu ra khỏi phòng học, sau đó chưa đến hai giây, đôi tai lông tơ lại xuất hiện phía sau cửa lớp học.
Bạch Táp đi vào, khóa cửa lại, nghĩ một lát, cậu bé lại kéo rèm cửa trong phòng học lại.
Căn phòng tối sầm lại, Hứa Thu tiện tay mở mấy cái đèn còn lại.
Bạch Táp ngồi xuống trước mặt cô, chuyện nói ra thì dài, cậu bé quyết định bắt đầu nói từ nhà trẻ.
“Chuyện mà em nhớ, thật ra không nhiều lắm……”
Bởi vì thật ra cái nhà trẻ tồi tàn cũ nát này đã mở nhiều năm rồi, một cây leo lâu năm như Hoa Lan, lúc Bạch Táp bị nhốt ở đây thì Hoa Lan đã ở đây rất lâu rồi.
Ký ức của Bạch Táp như được kéo về quá khứ, ngày đầu tiên cậu bé đến là một ngày mưa, trời mưa rất to, những người có khuôn mặt dữ tợn đó đã đưa cậu bé ra khỏi lồng ấp và để cậu bé vào một ô nhỏ của nhà trẻ.
Lúc đó, trước mặt cậu bé đã có Hoa Lan rồi, vả cả Do Vũ nữa.
Do Vũ ở vị trí số hai, Hoa Lan thì ở vị trí của Lị Lị.
“Lúc em mới đến, em rất nhớ mẹ em, cũng có hơi sợ, nhưng sau đó thì quen rồi.”
Lúc đó Bạch Táp không giống như bây giờ, lúc đó nó là một đứa trẻ hàng thật đúng giá, chỉ là một chú mèo nhỏ bé, sức lực cũng vô cùng yếu.
Bởi vì sức chiến đầu rất thấp, cho nên trên cổ cậu bé cũng không có vòng cổ như bây giờ.
Thật ra lúc đó nhà trẻ vẫn vận hành bình thường, ngoại trừ người máy ra, còn có nhân viên phụ trách chuyên môn.
Mỗi ngày đều sẽ có thức ăn được chuyển đến ống vận chuyển của chúng, Bạch Táp nhớ rằng lúc đầu vì quá căng thẳng nên cậu bé đã cắn những người cho cậu bé ăn.
Những người tiếp xúc gần gũi với cậu bé đều là những người máy cấp cao, mặc dù trông giống người nhưng cơ thể của họ đều được làm từ kim loại dẻo hoặc cứng.
Bạch Táp đã cắn nát lớp da hình người của người máy, để lại hai lỗ nhỏ trên đó, bài học là cậu bé đã làm gãy hai chiếc răng sữa của mình.
Sau khi chiếc răng bị gãy, sức chiến đấu của cậu bé giảm mạnh, việc sử dụng nướu hồng không có sức sát thương gì cả.
“……Sau đó nữa, trong nhà trẻ không còn ai cả. Lị Lị, cậu ấy đến sau em một tháng.”
Tiểu hồ ly này không dũng cảm chút nào cả, lúc đến đã bắt đầu khóc.
Cô bé lại được đưa đến gần Do Vũ, lây cho người cá nhỏ bé mỏng manh này.
Cả ngày khóc tới khóc lui, làm Bạch Táp nảy sinh sức đề kháng trước khả năng đặc biệt của Do Vũ.
Bởi vì hai người họ thảm quá rồi, ngược lại làm cho cậu bé quên đi cảnh ngộ tồi tệ không kém của mình, thoát ra khỏi những cảm xúc tiêu cực ban đầu một cách suôn sẻ.
Sau đó nữa, những đứa trẻ khác cũng lần lượt vào ở gần chỗ cậu bé, chú chim nhỏ ồn ào đó là đứa vào muộn nhất, dẫu sao thì bây giờ nó mới có tám tháng, đến nơi này chưa được nửa năm.
Đây cũng là lý do tại sao lúc Hứa Thu đến, Nguyên Cửu vẫn tràn đầy năng lượng, hở ra là làm chuyện khác người.
Tội nó chịu phải cũng khá ít, những chuyện trải qua cũng ít nhất, còn có thể đối kháng mọi thứ một cách mạnh mẽ.
Không giống với những đứa trẻ khác trong nhà trẻ, ít nhất cũng ở đây hơn một năm, từ lâu đã quen với sự tê dại, sẽ không lãng phí sức lực của mình đi làm những chuyện vô ích.
“Lúc cô đến, có lẽ bọn em đã đổi hơn một trăm nhân viên trông trẻ rồi.”
Bởi vì chúng không phối hợp, cùng với sự thay đổi của chính sách thế giới, nhà trẻ này cũng theo đó mà xảy ra rất nhiều thay đổi.
Nhóm người chăm sóc chúng lúc đầu là những người ở lại nhà trẻ lâu nhất, sau khi nuôi chúng trong một khoảng thời gian nhất định, chúng sẽ được lấy máu định kỳ mười lăm ngày một lần.