Chương 89: Thịt của cô không ngon chút nào đâu
Có rất nhiều người đến chỗ họ, có những tồn tại đầy ác ý và có rất nhiều người máy.
Trong trí nhớ của Bạch Táp, nhân viên trông trẻ của nhà trẻ thay đổi liên tục, lúc họ đến, hoặc là thích điên lên, hoặc là la hét, ai nấy cũng đều rất điên khùng.
Về phần người máy gửi sau, vì số lượng nhiều nên chất thải được chất thẳng lên bức tường cạnh ký túc xá.
Đối với những nhân viên trông trẻ không phải người máy, hầu hết đều mang hình dáng con người, nhưng những người này trông cũng có hình dạng kỳ dị.
Chẳng hạn như, da là màu xanh lam, còn có đầu giống như quả đào, có đầu tròn như cái bát tròn vậy……
Con người ở tinh tế ban đầu đến từ các tinh cầu khác nhau, do có dòng máu lai nên họ có khả năng hình dáng nào cũng có thể có.
Mặc dù đều là sinh vật máu lai, nhưng mà những người này đến từ các chủng tộc khác nhau.
Một số chủng tộc đứng đầu lưới thức ăn, trong khi những chủng tộc khác bị ăn thịt biến thành những động vật được bảo vệ.
Những nhân viên trông trẻ đến sau đó đều là những kẻ hung ác, thuộc nhóm đứng đầu lưới thức ăn, rất nguy hiểm, trên người đều toát ra vẻ ác độc vô cùng ghê tởm.
Khi bước vào nhà trẻ, bọn họ vênh váo trông như những ông vua, bá chủ, tâm trạng không tốt thì sẽ trút hết lên đám trẻ.
Đương nhiên, kết cục của những nhân viên trông trẻ này đều như nhau, nếu muốn chia ra thì có hai loại, cái chết xấu xí với cái chết đẹp đẽ.
Trong những ngày trước, cứ cách vài ngày, một nhân viên như Đường Nạp Đức sẽ bay đến tiểu hành tinh hoang này từ một hành tinh xa xôi để mang thức ăn cho chúng trong vài ngày.
Nhưng mà sau đó, tức là nửa tháng trước khi Hứa Thu đến, xác của nhân viên trông trẻ bị lôi đi, không có người mới đến.
Thức ăn mà nhân viên đưa cho chúng chỉ cung cấp cho đám trẻ chưa đầy ba ngày, khi Hứa Thu đến, đám trẻ đã đói mười hai ngày, mỗi ngày chúng uống rất nhiều nước và nhờ Bạch Táp chống cự áp lực đi vơ vét một bữa ăn, cộng với một cây leo nhỏ Hoa Lan vặn ra khỏi cơ thể, nên chúng mới miễn cưỡng chống cự được tới khi Hứa Thu đến.
Và những chuyện sau đó cũng chính là những điều mà Hứa Thu đã trải qua khi cô đến.
Biểu cảm của Hứa Thu thay đổi cùng với câu chuyện của Bạch Táp, lúc thì tức giận, lúc thì đau buồn, lúc thì sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra.
Cô cũng biết rất rõ sức sát thương của đám trẻ, nếu không nhờ có hệ thống, cô làm không tốt thì có thể sẽ trực tiếp chết trong tay đám trẻ.
Xét cho cùng, ở giai đoạn sau, đám trẻ vốn đã rất thuần thục trong động tác của mình, chúng không đợi đối phương gây ra vết sẹo lớn, vì vậy chúng đã ra tay trước.
“Thịt của cô không ngon chút nào đâu!”
Điều cô nói là thật đấy!
“Thật ra em không làm gì được cô cả.”
Bạch Táp nói như thế, nghe có vẻ như đang nói những lời mật ngọt gì vậy.
Thật ra cậu bé muốn che giấu chuyện này, nhưng tiếp xúc với nhau lâu như vậy, Bạch Táp muốn bỏ ra một chút niềm tin của mình.
“Không chỉ em, mà những đứa trẻ khác trong nhà trẻ đều không làm gì được cô cả.”
Cậu bé bổ sung: “Không có bất cứ liên quan gì đến khả năng điện giật đó.”
Hứa Thu tựa như có một khả năng đặc biệt mà bản thân cô không biết, đến nỗi chúng hoàn toàn không có cách nào ra tay với cô.
Cho dù suy nghĩ của cậu bé có ác độc đến đâu, thì móng vuốt tấn công Hứa Thu sẽ buộc phải làm trái với mong muốn của chủ nhân.
Nghe thấy Bạch Táp nói như vậy, Hứa Thu khẽ thở phào một hơi.
Cho dù như thế nào, cô vẫn không có cách nào liên kết những đứa trẻ ngoan ngoãn này với hình tượng hung ác được.
“Cô có cảm thấy bọn em rất xấu xa không? Nếu như bọn em đều ăn những nhân viên trông trẻ kia thì……”
Hứa Thu vô thức gật gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu liên tục: “Bản thân cô cũng thích ăn thịt.”
Theo như những gì đám trẻ nói thì chủng tộc của những “nhân viên trông trẻ” kia hoàn toàn khác với đám trẻ.
Mặc dù bề ngoài giống nhau, nhưng không có gì lạ khi ra tay với các sinh vật thuộc các chủng tộc khác nhau lúc gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Khi Hứa Thu sống hàng ngàn năm trước, cô cũng không phải người ăn chay, thành thật mà nói, thực vật cũng có mạng sống, giống như Hoa Lan vậy.