Chương 90: Cô không muốn
Con gà, con vịt, con lợn gì đó, Hứa Thu không bao giờ mềm yếu khi ăn thịt, con người đứng đầu trong lưới thức ăn, ăn rất nhiều thứ để duy trì sự sống của mình.
Trong thế giới tự nhiên, cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm, chim nhỏ ăn côn trùng, mèo, hổ, những kẻ săn mồi tự nhiên này, ăn càng nhiều hơn.
Nếu như con người ở một mình thì vẫn còn hổ sẽ ăn thịt người, thế giới sinh vật đều có lưới sinh vật của riêng mình.
Hứa Thu tuyệt đối không phải kiểu người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, ép buộc người khác không được ăn đồ ăn, cũng không thể để mình đói chết được.
Nếu chuyện thật sự giống như những gì đám trẻ nói, chúng phản công lại vì tính mạng của mình thì không có vấn đề gì cả.
Dẫu sao thì sau khi Hứa Thu đến ba nghìn năm, nhìn thấy được rất nhiều chuyện không được hòa bình.
Con người ở thời đại này vô cùng hiếu chiến, trong tinh tế, mỗi một giây đều có chuyện thương vong xảy ra.
Tòa án tinh tế ở ngôi sao A là khu vực hòa bình, nhưng nơi mà cô bị giam, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết.
Ngay cả quá trình cô bị đưa đến đây cũng có người ngoài hành tinh giống bạch tuộc muốn hại chết cô.
Ở một khía cạnh nào đó, cô cũng có chút chai lì rồi.
Tất nhiên, cô có thể hiểu rằng một con hổ hoang dã sẽ ăn thịt con mồi của nó, nhưng thân là một con người, cô nhất định đứng về phía con người.
“Sau này, nhà trẻ sẽ có rất nhiều gà con, vịt con, còn có cả thịt lợn, thịt vịt, thịt bò……Mọi người sẽ có nguồn thức ăn dồi dào, đừng ăn những đồ ăn khiến mình đau bụng nữa.”
Cho dù như thế nào, nếu điều kiện cho phép thì tốt hơn hết là không nên ăn thịt những sinh vật thông minh, nếu không thì chỉ riêng tưởng tượng, cô cũng sẽ nghĩ ra được đủ loại phim kinh dị.
Hứa Thu chuyển chủ đề sang quần áo trên người của Bạch Táp: “Cái này nhìn trông có vẻ là lông của con thỏ, nhưng mà bạn học Bạch Táp này, em nên là động vật họ mèo hàng thật đúng giá.”
“Không có sai, nguyên hình của mẹ em chính là một con thỏ, cái người mà khiến mẹ em sinh ra em mới là họ mèo.”
Nhìn thấy con ngươi Hứa Thu mở to ra, Bạch Táp nói: “Nhưng mà cô không cần lo, lúc em đến, mẹ em đã mất rồi, đây chính là di vật mà mẹ em để lại, hài cốt của bà ấy ở thành phố mất phương hướng.”
Bạch Táp nghiêm túc nói: “Hiệu trưởng, nếu như một ngày nào đó em mất đi, cô hãy thiêu em, giữ lại lông rồi làm quần áo cho cô nha.”
Hứa Thu: Mặc dù rất cảm động, nhưng khung cảnh rất kì lạ nha!
Cô kiên định từ chối: “Cô không muốn!”
Hứa Thu nói: “Tuổi cô lớn hơn em, chưa chắc có thể đi với bọn em đến hết cuộc đời.”
Bạch Táp nhìn biểu cảm của cô, giải thích: “Không vội đâu, mặc dù em là một vật phẩm thất bại, nhưng sau khi chết bị thiêu đốt, chắc vẫn giữ lại một ít đồ vật, chỉ là có thể không đẹp bằng trên người em thôi.”
Người mẹ sinh ra cậu bé là một người rất ưu tú, nhưng mà những người lớn khác ở thành phố mất phương hướng đều nói đầu óc mẹ cậu bé có vấn đề, nên mới sinh con với người của chủng tộc khác.
Giọng nói của chú mèo nhỏ vô cùng bình tĩnh, nhưng lại có chút bi thương khó hiểu: “Bọn em đều là những vật phẩm thất bại, cho dù hiệu trưởng không đến, bọn em cũng sẽ không sống lâu được.”
Cậu bé nhảy xuống, sau đó đi đến trước mặt Hứa Thu và ôm cô một cái: “Mấy ngày nay em sống rất vui vẻ.”
Cho nên thật ra nếu như chết trong tay cô thì có lẽ cậu bé sẽ……không đau buồn.
Dù sao thì hiệu trưởng là một người dịu dàng, nhất định sẽ rất trân quý giữ gìn những đồ vật mà chúng để lại sau khi chúng mất.
Chú mèo nói như thế này xong thì trên đầu bị cú một cú.
“Con nít không được nói bậy.”
Hứa Thu còn xí xí xí ba tiếng: “Nào, làm theo cô, xí xí xí.”
Lời trẻ con không đáng kiêng kị, đại cát đại lợi, đám trẻ nhất định sẽ đều sống tiếp một cách khỏe mạnh.
Hứa Thu nghĩ trong lòng, cô cảm thấy mình nên thêm môn tâm lý học nhi đồng vào chương trình học rồi.