Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ (Dịch Full)

Chương 91 - Chương 91. Gian Thương Đáng Thẹn

Chương 91. Gian thương đáng thẹn Chương 91. Gian thương đáng thẹn

Chương 91: Gian thương đáng thẹn

“Xí xí xí.”

Cho dù có chút mơ hồ, nhưng Bạch Táp vẫn nói theo lời của Hứa Thu.

“Đứa trẻ ngoan.”

Lúc này trên mặt Hứa Thu mới nở nụ cười thoải mái, cô thuận tiện ôm đứa trẻ ngốc nghếch vào vòng tay mình.

Lúc trước Bạch Táp lấy hết dũng khí, chạy lại ôm Hứa Thu một cái, rồi nhẹ nhàng buông cô ra.

Lúc đó, Hứa Thu vẫn chưa phản ứng lại được, đã bị lời của chú mèo to gan này làm cho sợ hãi.

Nhưng lần này, Hứa Thu trả lại cho Bạch Táp một cái ôm rất chặt.

Cô như vậy là đang dạy nó, thế nào gọi là sức mạnh của người lớn.

Trẻ con thì nên làm chuyện của trẻ con, chứ không phải cả ngày cứ suy nghĩ những chuyện lung tung.

Để trừng phạt, Hứa Thu nghiêm túc xoa tai của chú mèo thiếu niên, không đúng, phải nói là tai của nhóc mèo.

Bạch Táp biến thành người thì vẫn là một người tí hon, vẫn là cậu bé nhảy lên mới tới đầu gối của cô.

Chú mèo con bị xoa lỗ tai run lên, muốn rời đi theo phản xạ có điều kiện, nhưng cơ thể không bị đầu của nó khống chế, không kìm được mà co lại gần hơn trong vòng tay mềm mại của Hứa Thu.

Vòng tay của hiệu trưởng rất ấm áp, trên người còn tỏa ra mùi hương ngọt ngào, là mùi hương của bánh kem bơ và quả đào.

Ở trong phòng bếp thời gian lâu như vậy, trên người Hứa Thu không khỏi có mùi hương của thức ăn.

Năng lượng tiêu hao khi biến hình khiến bụng mèo con réo lên, nó được Hứa Thu ôm lấy, rồi đột nhiên tuột khỏi vòng tay cô.

Ở trước mặt Hứa Thu, nó đã biến thành con mèo con trắng như tuyết lúc trước, chiếc áo khoác lúc trước vốn dĩ vừa vặn với Bạch Sa, bây giờ cũng biến thành một cái chăn, hoàn toàn che lấp cả người nó.

Hứa Thu phụt cười thành tiếng, thấy con mèo con thò đầu ra từ dưới lớp lông dày.

Lông của thỏ là lông tơ, cái đầu của chú mèo nhỏ cũng là lông tơ.

Vốn dĩ Bạch Táp rất đáng yêu, nhưng dáng vẻ chui đầu ra trông rất ngố.

Nếu như bên cạnh cô có điện thoại thì cô nhất định sẽ chụp không ngừng.

Nhìn những khung cảnh như thế này nhiều thì Hứa Thu cảm thấy linh hồn có tổn thương bao nhiêu đi nữa thì cũng có thể chữa lành.

Hệ thống quá hiểu Hứa Thu, nó ở bên vang lên:

[Đã chụp lại rồi]

Công việc của 008 không phải miễn phí, tên hệ thống xảo quyệt này đã sử dụng kỹ năng chụp ảnh của mình để ghi lại hình ảnh những đứa trẻ đang chơi đùa ở nhà trẻ và ghi lại chúng kịp thời.

Bao gồm dáng vẻ của đám trẻ khi lần đầu được nhận bông hoa đỏ, người máy chế tạo cuộc thi, cùng với khung cảnh sinh nhật hôm nay.

Những bức ảnh và video này đều đã được 008 gói lại và đặt trong trung tâm mua sắm của hệ thống để bán.

Đơn giá ảnh của đám trẻ là 10 đồng vàng, bộ 10 ảnh được bán với giá 88 đồng vàng. Video chiếm nhiều bộ nhớ và giá đắt hơn: một video khoảng 60 giây được bán với giá 66 đồng vàng!

Hứa Thu chỉ có một nhận xét với hành động này của 008: “Gian thương đáng thẹn.”

[Đừng có nói như vậy mà, người ta cũng là tin tưởng vào tiềm lực của cô, sớm muộn gì cô cũng có thể kiếm đủ dư đồng vàng, cố lên~]

Hứa Thu không còn giao tiếp với hệ thống bằng một giọng điệu dập dờn nữa, cô bế chú mèo con lên, đặt nó sang một bên rồi gấp bộ quần áo quá lớn kia lại.

Cô đặt quần áo vào trong hộp quà, rồi đẩy cái hộp hình vuông tới trước mặt Bạch Táp.

Hứa Thu hỏi Bạch Táp: “Em thấy quần áo gấp như thế này có đẹp không?”

Bạch Táp gật gật đầu.

Hứa Thu hỏi tiếp: “Động tác vừa nãy của cô, em đã nhìn rõ chưa?”

Bạch Táp do dự một lát rồi gật gật đầu.

Hứa Thu cẩn thận cầm bộ quần áo lại, sau đó trải nó lên bàn.

“Nào, bộ quần áo này bây giờ đưa cho em, xếp lại giống như lúc nãy cô làm.”

Nếu như đã là bộ quần áo của người mẹ quý giá để lại thì một đứa con như Bạch Táp phải bảo quản cho tốt.

Sau khi suy nghĩ vài phút, Hứa Thu cảm thấy không có gì thích hợp hơn là đặt nó bên cạnh Bạch Táp.

Chỉ là Bạch Táp bây giờ vẫn còn là trẻ con, khả năng biến hình còn chưa ổn định, cho dù chiếc áo lông thỏ thần kỳ này không dễ bị hư hại, thì cũng không thể để mặc cho chú mèo nhỏ này ngày nào cũng lết tới lết lui ở dưới đất được.

Bạch Táp bĩu môi, nghiêm mặt lại, giơ cái tay lông xù của mình lên.

Sau đó thì thấy nó làm thế này thế kia, chiếc áo lông thỏ đã bị gấp rối tung hết cả lên.

Thể hiện một cách sinh động thế nào gọi là vừa nhìn là biết, vừa làm là hỏng.

Bình Luận (0)
Comment