Chương 95: 30 ngày
Hoa Lan vô cùng đau đầu, nó giơ dây leo lên phát biểu: “Hiệu trưởng, em không có răng.”
Chú nhện nhỏ Mộc Chức nói: “Hiệu trưởng, em chỉ có hai chiếc răng.”
Không thể làm giống như hiệu trưởng được, có hai hàng răng, đánh bên trên đánh bên dưới, đánh bên trong đánh bên ngoài, đánh bên trái đánh bên phải.
Chú rắn lục lập tức thể hiện sự tồn tại của mình: “Em em em, em cũng chỉ có hai cái răng thôi.”
Hứa Thu trả lời Mộc Chức với Thanh Sa trước: “Thế thì cứ đánh hai cái răng đó, đánh cho kĩ vào, đánh cho sạch là được.”
Còn về Hoa Lan: “Bình thường em dùng dây leo nào để ăn đồ ăn?”
Hoa Lan nhổ mấy cái dây leo nhỏ từ dưới đất lên, huơ huơ trước mặt Hứa Thu và nói: “Em dùng cái này.”
Hoa Lan ăn đồ ăn chính là hấp thu nước có trong thức ăn, thức ăn mà nó ăn qua đều sẽ biến thành bột khô.
Nhiều đứa trẻ như vậy, chỉ có nó không có răng.
Nhưng mà nó cũng muốn giống như Hứa Thu và những đứa trẻ khác, có bộ răng thuộc về mình, để cùng nhau đánh răng với mọi người.
Hứa Thu nhìn một cái, trên dây leo toàn là bùn đất.
“Như thế này đi, em cứ nhúng nước chà dây leo của mình, đừng có thêm muối hoặc là thứ gì khác, rửa sạch là được rồi.”
Hứa Thu cho đám trẻ thời gian đánh răng khá lâu, bởi vì những đứa trẻ này lần đầu tiên đánh răng, cô còn phải ở bên quan sát chỉ dẫn.
Bàn chải đánh răng còn lớn hơn cái đầu của chú rắn lục nhỏ, Thanh Sa uốn tới uốn lui trước mặt bàn chải, sau đó dùng hàm răng sắc bén của mình chà vào bàn chải.
Ngoại hình của Mộc Chức giống như một cục than đen vậy, ngoại trừ đôi mắt ngấn nước ra thì không nhìn thấy gì cả.
Bình thường cô bé sẽ thu tứ chi của mình lại, à không, là tám cái chân.
Bởi vì nguyên một cục đen thui, nhìn thế nào cũng không thấy bất cứ sự tấn công nào cả.
Theo sự tiến hóa của thời gian, loại chủng tộc như Mộc Chức cũng đã ngụy trang được vẻ ngoài của mình.
Nhưng mà nếu như lúc cô bé bắt giết con mồi, thì biểu hiện vô cùng hung dữ, không thua kém gì những đàn chị có khung hình hoàng kim và độ bá đạo trong sách tranh.
Lần này, lúc đánh răng, cô bé cẩn thận dè dặt giơ hai cái chi trước của mình ra.
Không giống với những đứa trẻ khác, răng của Mộc Chức mọc trên kìm, gọi là răng kìm.
Cho dù chỉ có hai chiếc răng, nhưng thái độ cô bé đánh răng vô cùng nghiêm túc, ma sát qua lại rất nhiều lần.
Đợi được kha khá rồi, Hứa Thu huýt sáo, mỗi lần huýt là đọc một khẩu lệnh.
“Thu bàn chải.”
“Rửa ly.”
“Bỏ bàn chải vào trong ly.”
Đám trẻ ngoan ngoãn lần lượt làm theo, tốc độ phản ứng của mỗi đứa trẻ đều khác nhau, nên động tác cũng không đồng nhất.
Nhưng mọi người vốn dĩ là những đứa trẻ yếu ớt mà, Hứa Thu cũng không phải là giáo quản đáng sợ gì.
“Làm rất tốt!”
Hứa Thu vỗ vỗ tay, đám trẻ đều nở nụ cười ngại ngùng hoặc là đắc ý.
Cô huýt tiếng sáo cuối cùng: “Bỏ ly xuống, quay sang trái, về đội, đi ngủ!”
Cho dù tương lai có như thế nào, đợi đến khi trăng lặn trời mọc thì lại một ngày mới nữa bắt đầu.
Tương lai của những đứa trẻ này tươi sáng như mặt trời mọc, chúng nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.
…
1, 2, 3... 30 ngày.
Hứa Thu khoanh một vòng tròn đỏ trên tờ lịch đơn giản mà mình tự làm, bất tri bất giác ấy thế mà cô đã ở nơi này được suốt ba mươi ngày rồi.
Dựa theo tính toán ban đầu mà cô đặt ra, hôm nay là ngày thứ ba mươi mà cô dạy đám trẻ.
Trên hệ thống có lịch điện tử phiên bản cũ, hôm nay vốn là thứ sáu và cũng là một ngày làm việc, nhưng xét thấy cần đủ thời gian để tổng kết hàng tháng nên Hứa Thu quyết định tạm cho mình và đám trẻ thêm một ngày nghỉ.
Nhưng đáng tiếc, trong khi cô tưởng rằng mình có thể ngủ nướng thì vẫn bị thức giấc lúc sáu giờ bởi đồng hồ sinh học của mình.
Hứa Thu lăn qua lộn lại trên giường thêm mấy phút, cuối cùng vẫn phải dậy sớm, ngồi trước bàn họ cắn bút xem xét lại.
Chiếc bàn này ban đầu trống không, bây giờ thì đã đầy ắp đồ.
Một cái cốc uống nước, một ấm trà nhỏ, vài quyển sách xếp chồng lên nhau. Trong ngăn kéo là thước kẻ và compa mà người máy đã làm, bên chân là thùng dụng cụ vẽ tranh.
Tóm lại, Hứa Thu sẽ không bao giờ vào thương thành hệ thống để mua những vật dụng mà cô có thể làm được từ việc tận dụng những thứ đã có sẵn trong tay.
Đặt cạnh bàn là một cái ấm trà nhỏ rất dễ sử dụng, trên tủ đầu giường cũng có một cái hũ lớn bằng lon sữa bột dùng đựng hoa khô, chính xác mà nói chính là phơi làm trà hoa lài.