Chương 94: Học đánh răng
Hứa Thu liếc nhìn số đồng vàng còn lại của mình.
Cô đã được hệ thống thưởng 1000 khi thực hiện nhiệm vụ tiệc sinh nhật, sau đó cấp độ của nhiệm vụ được nâng cấp. Với mỗi lần tăng cấp, kinh nghiệm và đồng vàng của Hứa Thu sẽ tiếp tục tăng lên.
Phần thưởng này thưởng rất nhiều, thưởng đúng 10000 đồng vàng.
Sau khi mua một số thứ ở chỗ này chỗ nọ, cô còn lại 10385 đồng tiền vàng.
Bàn chải đánh răng lông mao lợn có giá 100 đồng vàng một cây, 10 đứa trẻ thì hết 1000 đồng vàng.
Tiếp theo là nâng cấp trang trại, cần 8888 đồng vàng.
Nếu mua xong những thứ này, trước mắt cô sẽ không có nhiều nhiệm vụ có thể làm, các kênh kiếm đồng tiền vàng cũng rất hạn chế.
Hơn nữa Hứa Thu rất muốn mua những tấm ảnh mà hệ thống chụp đám trẻ.
Do dự một hồi, Hứa Thu vẫn quyết định mua.
Những bức ảnh đó sớm muộn gì cũng có thể mua được, không cần vội vàng.
Hơn nữa, nếu như thời không qua lại không ngớt, hệ thống lại đặt lại dữ liệu của cô về 0, thế cô mua thì thiệt rồi.
Còn không bằng dùng số đồng vàng này vào chỗ thiết thực, ít nhất đám trẻ cũng hưởng thụ được.
Cho dù tương lai có như thế nào, nhưng bây giờ những đứa trẻ đáng thương này với cô đều là người cùng một thuyền.
Muốn phát triển nhà trẻ này thì cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của đám trẻ được.
Chúng đã trải qua quá nhiều điều trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, một đứa ngốc như Bạch Táp sẵn sàng để lại cho cô những gì quý giá nhất, thế thì tại sao cô không thể đối xử tốt hơn với chúng chứ.
Hứa Thu nhét cho Bạch Táp bàn chải đánh răng và chiếc cốc nhỏ mà trợ lý người máy làm ra trước.
“Sau này mỗi sáng thức dậy, mỗi bữa trưa ăn cơm, mỗi tối trước khi đi ngủ, đều đánh răng như hôm nay, biết chưa?”
Là một chú mèo nhỏ, thật ra Bạch Táp không thích đánh răng mấy, nhưng cậu bé vẫn rất nghe lời của Hứa Thu, cậu bé gật đầu một cách rất ngoan ngoãn đáng yêu.
Hứa Thu khẽ vỗ vào cái đầu tròn tròn của Bạch Táp.
“Được rồi, em mau về ngủ đi.”
Lúc này, nước rượu mà Bạch Táp uống lúc nãy đã bắt đầu có tác dụng rồi.
Xét cho cùng, cậu bé là một đứa trẻ chưa bao giờ tiếp xúc với rượu, khi đi về, đầu cậu bé gật gà gật gù, trông có vẻ rất buồn ngủ.
Hứa Thu lo lắng đi theo sau cậu bé, nhìn Bạch Táp suýt nữa đi sai đường, mà rơi vào trong hồ nước của Do Vũ, đang ở vị trí thứ hai.
Cô vừa định duỗi tay ra, thì nhìn thấy chân của Bạch Táp lủng lẳng trên thành bể một lát, sau đó liền quay người trở về tổ của mình.
Hứa Thu thở phào một hơi, cô bước tới một bước, đi đến khu vực ký túc xá của Bạch Táp, đặt hộp quà mà chú mèo nhỏ nhận được vào trong góc tường ký túc xá của nó.
Dù sao thì cũng đã rất muộn rồi, suy nghĩ đến tính tùy hứng của đám trẻ, Hứa Thu vẫn phải điều chỉnh lại quyền hạn.
Đám trẻ có thể ra ngoài hoạt động, nhưng mà không được tùy tiện đến ký túc xá của người khác.
Nếu như muốn đi, có thể báo cáo trước với cô, có lý do chính đáng thì cô sẽ điều chỉnh lại.
Không có quy củ, không thành, cũng không thể quá nuông chiều đám trẻ được.
Có lẽ là vì uống rượu, Bạch Táp ngã vào tổ của mình và ngủ rất sâu, cái bụng tròn trĩnh nhấp nhô, lúc này mới có dáng vẻ của ăn no.
“Mọi người ra ngoài nhận dụng cụ vệ sinh cá nhân, ăn bánh ngọt thì phải đánh răng.”
Hứa Thu đưa bàn chải đánh răng cùng kích cỡ cho những đứa trẻ này.
Mua thì cũng đã mua rồi, hôm nay sẽ chính thức đưa sức khỏe răng miệng của đám trẻ vào chương trình.
Có những đứa trẻ quá nhỏ, Hứa Thu trực tiếp chia một cái bàn chải lớn thành hai cái.
Đương nhiên, cán cầm của bàn chải khá cứng, nên cô giao cho trợ lý người máy mài ra.
Khung cảnh đám trẻ học đánh răng thì khá ầm ĩ.
Hai đứa trẻ dưới nước thì học rất nhanh, tay chân của tiểu hồ ly rất linh hoạt, học cũng rất nhanh.
Hai anh em họ dơi rất yêu quý bộ răng của mình, vậy mà lại là hai đứa trẻ tích cực nhất trong số chúng.
Hầu hết đám trẻ trong nhà trẻ đều là động vật ăn thịt, sau khi nghe Hứa Thu phổ biến khoa học về bệnh sâu răng, mặc dù chúng cảm thấy đánh răng hơi phiền phức - không có kem đánh răng, muối dùng để thay thế kem đánh răng thì hơi mặn, nhưng chúng vẫn thành thật học theo Hứa Thu, đánh răng trong vài phút.