Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 165 - Chương 165:

Chương 165: Chương 165:Chương 165:

Một bữa cơm nhưng Tần Mộc lại ăn đến mức thất thần. Cha Liễu và Tiền thị hỏi hắn, hắn cũng chỉ cười nói gầy đây trời nóng, ăn uống không tốt mà thôi. Chỉ có trong lòng Liễu Nha Nhi vì sao hắn như thế.

Sau khi ăn xong, Tần Mộc vẫn giúp đỡ thu dọn chén đũa như trước, chờ thu dọn xong cũng cố lấy hết dũng khí quay về phòng ôm hòm bạc nhỏ của hắn tới, quỳ gối trước mặt cha Liễu và Tiền thị.

"Mộc Nhi may mắn, kiếp này mới có thể được Liêu thúc và Tiền nãi nãi thu nhận."

Tần Mộc nói xong, trước tiên dập đầu thật mạnh một cái, lại nói: "Liễu thúc, Tiền nãi nãi, cháu muốn cưới Nha Nhi làm vợ. Việc hôn nhân vốn là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nhưng cha mẹ thân tộc Mộc Nhi đã không còn, chỉ có mình Mộc Nhi tới nói rõ tâm ý của mình với Liễu thúc, xin Liễu thúc và Tiên nãi nãi chớ trách tội.

"Chuyện đón dâu, Mộc Nhi không hiểu rõ. Đây là tiền mấy năm nay Mộc Nhi tích cóp được, là... là sính lễ co Nha Nhi." Dứt lời đưa tráp nhỏ trong ngực qua. Trong tráp là toàn bộ gia sản hắn tích cóp được mấy năm nay, hai nghìn hai trăm bảy mươi mốt lượng, sáu trăm hai mươi văn. Hắn không giữ lại cho mình một đồng.

Cha Liễu nhìn Liễu Nha Nhị, thấy nàng ngây ngô ngồi bên cạnh nhìn thấy cả mọi chuyện như xem diễn. Cha Liễu thật muốn đỡ trán, khuê nữ ngốc này của hắn, bây giờ không phải nên trốn trong phòng hay bày ra dáng vẻ thẹn thùng sao? Tại sao lại cười ngây ngô vui vẻ như xem vở kịch không liên quan đến mình thế này?

Cha Liễu từ trước đến nay là người tốt bụng, đối với Tân Mộc như con ruột. Mà chuyện hôn sự của nữ nhi và Mộc Nhị, trong lòng hắn cũng đồng ý. Nhưng dù sao cũng là chuyện chúng thân đại sự của con gái, cha Liễu là lão phụ thân cuồng nữ nhị, ít nhiều cũng có phần thiên vị Liễu Nha Nhi. Cha Liễu thở dài một hơi, đang muốn làm bộ làm tịch gõ Tân Mộc một cái, lại nghe Tiền thị nói: "Đứa nhỏ ngốc, mau đứng lên! Cái gì mà sính lễ hay không sính lễ, tiền này ngươi cứ giữ lại trước đi, chờ khi khi ngươi và Nha Nhi thành hôn đặt mua một tòa nhà. Đến lúc đó còn phải mua gia cụ, nhiều như vậy có cái nào không dùng đến tiền?"

"Tuy nói giao Nha Nhi cho ngươi, ta và Liễu thúc ngươi đều yên tâm, nhưng dù sao Nha Nhi cũng là nữ nhi, lễ bái cần thiết vẫn phải làm, như vậy người khác cũng sẽ không thể xem thường Nha Nhi. Ngày mai ngươi đi tìm bà mai trong thành để bà ấy tới nhà cầu hôn. Về phần sính lễ, ngươi mua cho Nha Nhi một cây trâm, lại tới nông thôn tìm thợ săn mua một đôi chim nhạn, cộng thêm năm lượng bạc đã đủ rồi."

Tiền thị lau nước mắt, lại nói: "Chúng ta cũng không phải bán con gái, ngươi chỉ cần mang sính lễ đến là được. Tiền này ngươi cất đi, ta chỉ mong sau này phu thê các ngươi hạnh phúc, vui vẻ là được."

"Mộc Nhi... Cảm tạ Tiền nãi nãi, cảm tạ Liễu thúc! Xin Liễu thúc và Tiền nãi nãi yên tâm, cháu nhất định sẽ xem Nha Nhi như trân bảo, sẽ không để nàng chịu khổ nửa phần." Tân Mộc chân thành nói hết mấy lời trong lòng, lại dập đầu một cái thật mạnh.

Thính đường không lớn nhưng cha Liễu đỏ hốc mắt, Tiền thị gạt lệ, ngay cả Liễu Đông Thanh đều bị chân tình của Tần Mộc làm cho cảm động. Chỉ một mình Liễu Nha Nhi cười đến cứng cả miệng, chỉ hận không thể đứng lên võ tay hô to: Tân Mộc nhà ta giỏi quá, chân thành lại hiểu lễ, đúng là giỏi muốn chất.

Dựa theo ý của Tiền thị, Tân Mộc tìm người tới cầu hôn. Cha Liễu tất nhiên đồng ý, lại trao đổi thiếp canh của hai người.

Về phần sính lễ chỉ cần một đôi chim nhạn, Tần Mộc cũng không đi tìm thợ săn mua mà tự mình lên rừng cạnh ba ngày mới bắt được hai con chim nhạn còn sống.

Ngoại trừ cây trâm và bạc sính lễ Tiên thị nói, Tân Mộc lại nhờ mấy hóa thương hay lui tới mang mấy thất vải tốt nhất từ phủ thành tới, lại tới cửa hàng bạc tốt nhất ở thành Sài Tang đặt làm một bộ trang sức.

Tiên đặt mua sính lễ còn dư lại bị Tâm Mộc mạnh mẽ nhét vào tay Liễu Nha Nhi.

Liễu Nha Nhi tức giận đẩy ra: "Ngươi thấy ta là người thiếu tiền sao? Mang về đi, tự mình tích cóp, đến lúc đó ngươi muốn buôn bán gì cũng có thể lấy ra làm vốn."

"Ta không làm buôn bán, ta giúp Nha Nhi buôn bán là được. Bình thường ta cũng không cần dùng gì, ta cầm tiên cũng vô dụng, Nha Nhi... muội... muội cầm đi. Coi như... coi như...' Tân Mộc vừa nói mặt đã đỏ như máu.

"Coi như cái gì?"

Tần Mộc mím môi, cúi thấp đầu, lại nâng mắt lên nhìn Liễu Nha Nhi: "Coi như nhà ta... sau này muội quản tiền." "Không cần!"

"Vì sao?" Tân Mộc sao đó, sau đó lại có chút tủi thân. Tuy hắn và Nha Nhi đã đính hôn nhưng vẫn chưa thành hôn. Nha Nhi, Nha Nhi sẽ không đổi ý không muốn gả cho hắn chứ.

Chẳng qua chỉ là mấy giây, nhưng biểu cảm trên gương mặt tuấn tú của Tần Mộc dã biến đổi mấy lần. Liễu Nha Nhi đoán nhất định hắn lại hiểu lâm gì đó, giải thích: "Tiền này ngươi tiết kiệm nhiều năm mới có được, ngươi đưa hết cho ta, vậy nếu đến lúc cần tiên phải làm sao? Đến lúc đó ngươi mua bánh nướng cho ta thế nào, mua nước lạnh cho ta kiểu gì? Còn chuyện quản tiền, chờ... chờ sai khi thành hôn ta lại quản."

Nói đến đây, Liễu Nha Nhi cũng mặt đỏ.

A, thiếu niên tình đầu sơ khail
Bình Luận (0)
Comment