Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166:

Chương 166: Chương 166:Chương 166:

Tiệc đính hôn của hai ngươi cũng chỉ bày một bàn ở hậu viện huyện nha.

Ngoại trừ mấy người Liễu gia, cha Liễu còn gọi thêm Tiền huyện thừa và Hồ sư gia tới. Náo nhiệt hơn rất nhiều cũng xem như làm người chứng kiến cho hai bọn họ.

Vài chén rượu xuống bụng, Tiên huyện thừa đã đỏ mặt ngà ngà say, nhìn thiếu niên trước mặt, khen trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, một đôi bích nhân.

"Sài Tang chúng ta đúng là đã lâu rồi chưa có chuyện vui." Hồ sư gia cũng cười thoải mái, nâng chén lên.

"Còn không phải sao, đến lúc tiểu thư thành hôn không chừng sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều."

"Chờ các bá tánh Sài Tang được an cư lạc nghiệp, đến lúc đó tiểu nữ thành hôn nhất định sẽ mở tiệc ba ngày, mời mọi người cùng nhau vui vẻ, vui vẻ." Hôm nay cha Liễu cũng rất vui, uống thêm vài chén.

Tiền huyện thừa nghi ngờ: "Ý của đại nhân là hôn kỳ của tiểu thư không phải sang năm sao?”

"Đúng vậy, chỉ là định trước hôn sự cho hai đứa nhỏ, giải quyết xong một mối tâm sự. Về phần hôn kỳ..." Cha Liễu nói đến tính toán của mình và

Nha Nhi.

Rõ ràng là chuyện đính hôn vui vẻ, nói một hồi lại biến thành công việc tương lai của Sài Tang.

Mấy người nghe xong, người nào cũng đỏ mắt. Hạ Huy càng khoa trương, trực tiếp nắm giẻ lau trên bàn lau nước mắt. Đại nhân bọn họ, vì bá tánh Sài Tang lại có thể hoãn hôn kỳ của tiểu thư.

"Đại nhân, một ly này, hạ qan kính ngài. Liễu đại nhân đến Sài Tang là quan phụ mẫu hết lòng vì dân, đúng là quá may mắn." Tiền huyện thừa ngẩng đầu, một hơi uống cạn ly rượu.

Những người khác thấy thế cũng đồng loạt đứng dậy nâng chén với cha Liễu.

Tiền thị bị một màn này làm cho tức ngực. Hôm nay cháu gái ngoan nhà bà đính thân, nhi tử thì hay rồi lại bắt đầu nói chuyện công việc. Nhưng lúc này thuộc hạ của con trai vẫn còn ở đây, bà không thể nói gì, đánh cũng không đánh được, chỉ phải đau lòng nhìn cháu gái thở dài. Hừ, xem quay về bà có thu thập hắn không.

Sau ngày đính hôn mọi thứ lại khôi phục như thường. Tần Mộc quản cửa hàng, Liễu Đông Thanh đến các thôn đi thống kê mấy đứa trẻ chưa được đi học, Liễu Nha Nhi lại tập trung vào ruộng vườn, mà cha Liễu lại tới phủ thành muốn mọi chút bạc của tri phủ đại nhân.

Đợt tháng ba, Liễu Nha Nhi trông năm mẫu mía. Xem như dùng toàn bộ năm mẫu mía này làm giống cũng chỉ đủ trông ba bốn mươi mẫu. Cách giấc mộng nghìn mẫu mía của nàng còn xa vạn dặm.

Cũng may năm trước đã thu hoạch xong đậu nành, Liễu gia bỏ vốn mua vôi sống cho các thôn dân rải xuống đất ngoài ngoại ô cải thiện thổ nhưỡng. Mà cách dùng vôi cải thiện tính chua của đất đỏ chính là lợi thế lần này cha Liễu tới phủ thành moi bạc.

Liễu Nha Nhi từ ngoài ruộng trở về tìm Tiền huyện thừa và Hồ sư gia nói kế hoạch của mình.

"Làm phiền Hồ bá năm nay tiếp tục giúp ta tìm mía có phẩm tướng tốt ở những nơi khác, mía trong ruộng nhà ra thật sự không đủ dùng."

"Tiểu thư yên tâm, việc này lão phu chắc chắn sẽ làm thỏa đáng."

Liễu Nha Nhi mở sổ ra, lật một hồi lâu mới nói: "Làm phiền Tiền bá thông báo với các thôn dân, bất kể năm trước để lại bao nhiêu hạt cải dầu, đều gieo hết đi. Chờ đến khi chuyển mạ, mang hết tới ngoại ô trông, miếng đất kia rải vôi có hơi khô một chút, cần phải tận tâm, cũng có thể trồng ra một ít đồ. Vừa lúc sang năm thu cải dầu, lại trồng tiếp đậu nành, không chậm trễ lẫn nhau."

"Mặt khác, còn làm phiền Tiền bá dán bố cáo ra ngoài Nếu sang năm có người muốn trồng mía, tới nha môn đăng ký trước. Chỉ là chỉ có ba mươi mẫu đất, chia xong liền thôi."

Tiền huyện thừa chắp tay: "Tiểu thư còn chuyện gì khác cần phân phó, nếu không, hạ quan sẽ lập tức đi viết bố cáo."

"Tạm thời cứ như vậy, đến lúc đó nếu cần bổ sung thêm gì khác, ta đi tìm các vị là được." Liễu Nha Nhi đóng quyển sổ lại, nhìn vê phía hoa sơn chỉ trong viện.

Tuy nói hiện tại Sài Tang đã tốt hơn khi bọn họ mới tới rất nhiêu, nhưng nếu thật sự nhìn lại vẫn là huyện nghèo khó.

Nàng nghĩ muốn thông qua trồng mía làm xưởng đường thay đổi cuộc sống của bá tánh, nhưng giống cây mía thật sự rất khó tìm.

Một cây mía chỉ có từ bốn đến bảy mầm, dùng toàn bộ một mẫu mía để làm giống nhiều lắm cũng chỉ được bảy mẫu. Đất hoang ở ngoại ô đã khai phá tới hơn một nghìn mẫu, cho dù một năm có tăng lên gấp bảy, nhưng muốn thực hiện gieo trồng được hơn một nghìn mẫu ít nhất cũng hơn hai năm.

Liễu Nha Nhi nghĩ, thừa dịp chưa bắt đầu trồng mía số lượng lớn, để các thôn dân trông đậu nành và cải dầu, gieo trông một năm không nói là làm giàu nhưng hẳn vẫn có thể tích góp được mấy lượng bạc.

Chỉ cần các bá tánh biết được gieo trồng có giá trị, cuộc sống có cải thiện, đến lúc đó mở rộng trồng cây mía cũng dễ dàng hơn.

"Nha Nhi nhìn xem, đây là gì?" Liêu Đông Thanh xách một con cá trắm có thật lớn, nâng cao lên cho muội muội xem.

Hai mắt Liễu Nha Nhi sáng ngời, hỏi: "Cá ở đâu vậy?"

"Hôm nay ta đi thăm mấy thôn làng, trùng hợp có một hộ dân ở thôn Biên Hà đang vớt cá, thấy ta liền đưa chọn cho ta con lớn nhất. Ta nói không cần nhưng người đó nhất định bắt ta phải nhận, ta không nhận hắn còn nhăn mặt. Nói là sau này mấy đứa nhỏ nhà hắn còn làm phiền ta lo lắng. Ta thật sự không thể từ chối được, chỉ phải nhận.

"Cá này vẫn còn sống, ta bỏ trong chậu trước, chờ cha quay về chúng ta lại bắt lên ăn." Liễu Đông Thanh đứng trong viện nhìn muội muội cười dịu dàng.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây, phủ lên người Liễu Đông Thanh. Lúc này Liễu Nha Nhi mới phát hiện, thiếu niên đã từng chạy nhảy khắp núi đồi, muốn tham gia quân ngũ làm binh mã đại nguyên soái đã cao lớn thành người trưởng thành. Mặt mày cũng không dấu được có thêm vài phần trầm ổn.
Bình Luận (0)
Comment