Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171:

Chương 171: Chương 171:Chương 171:

Chuyện của Liễu Đông Thanh, Tân Mộc chưa từng nhắc tới với Liễu Nha Nhi.

Liễu Nha Nhi không biết suy nghĩ trong lòng Tân Mộc, trong lòng lại nhớ tới chuyện Trương đồ tể muốn đưa thịt tới nhà, chỉ ngồi ở cửa hàng một lát đã nói với Tần Mộc phải quay về phủ.

Giờ dậu hai khắc vừa qua, tuy trời còn chưa tối nhưng khói bếp trong thành đã đồng loạt bốc lên. Các bá tánh đều ăn cơm tối sớm, bởi vì như vậy có thể bớt chút tiền đèn dầu.

Mấy đứa trẻ vùi đùa khắp ngõ hẻm, cùng có tiếng chạy vội trong tiếng cha mẹ gọi trẻ.

Đây vốn là hình ảnh hài hòa tốt đẹp, Liễu Nha Nhi thỏa mãn đi trên đường, mặc sức tưởng tượng tương lai sau này. Nhưng vẫn có người đáng ghét nhảy ra phá vỡ không khí tươi đẹp này.

"Đáng chết, cái hố đòi tiền nhà ngươi, đường này ngươi có thể ăn sao? A, đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi, lại dám ăn vụng đường của đệ đệ.' Tiếng la bén nhọn của phụ nhân như sắp đâm thủng màng nhĩ của Liễu Nha Nhi.

Bên đường, một phụ nhân áo vải thô đang cầm chổi đánh mạnh vào người một tiểu nữ hài. Mà tiểu nữ hài bị đánh cũng không phản kháng, không chạy trốn, bình tĩnh đứng đó, mặc kệ cho phụ nhân la hét. Khuôn mặt nhỏ tủi thân đẫm nước mắt.

Liễu Nha Nhi thật sự không nhìn được, vội chạy qua cản cây chổi đang giơ lên của phụ nhân kia. Phụ nhân kia đang nổi nóng, lực đánh ra cũng rất tàn nhẫn, cái chổi trong tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, cũng không thèm nhìn người tới là ai đã đẩy đi.

Phụ nhân sức lực lớn, Liễu Nha Nhi suýt nữa bị đẩy ngã xuống đất. Vất vả lắm mới ổn định được cơ thể, cơn giận tròng người lập tức trào dâng "Chẳng qua chỉ ăn một viên đường mà thôi cũng không phải gây ra chuyện giết người phóng hỏa, sao ngươi có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?"

Phụ nhân vừa nghe lời này, cũng không màng người đến là ai, ngẩng đầu lên hướng về phía Liễu Nha Nhi nói: 'Chẳng qua chỉ ăn một viên đường? Ngươi nói cũng thật nhẹ nhàng, ngươi có biết đường đắt như thế nào không? Một kẻ như nó cũng xứng được ăn đường sao? Hơn nữa ta quản giáo nữ nhi của mình có liên quan gì đến ngươi? Từ đâu mọc ra tiểu nha đầu không co gia giáo như vậy!"

Đối mặt lời nhục mạ của phụ nhân, Liễu Nha Nhi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, trong lòng nói minh phải nhẫn. Hít sâu vài cái sau đó mới cười nhạo một tiếng: "Há mồm câm miệng là cái hố đòi tiền, ngươi có phải nữ nhân hay không? Ý của ngươi là ngươi cũng chính là cái hố đòi tiên đúng không?"

Phụ nhân kia bị Liễu Nha Nhi chọc vào chỗ đau, trở tay muốn kéo tóc Liễu Nha Nhi, gào rống: "Tiểu xướng hóa ngàn người cưỡi, vạn người gối nhà ngươi, lão nương phải xé nát miệng nhà ngươi."

Liễu Nha Nhi tránh không kịp, bị phụ nhân kia kéo tóc, tóc bị giật đau, không nhịn được chảy nước mắt.

Trong lúc Liễu Nha Nhi đang rối rắm có nên đánh trả lại hay không, một giọng nam truyền đến: "Dừng tay! Mau dừng tay lại cho ta."

Nhưng lúc này phụ nhân kia sao có thể nghe được, hai mắt đỏ lòm giương nanh múa vuốt như muốn ăn tươi nuốt sống Liễu Nha Nhi.

"Bang!" Một tiếng, vang dội lại thanh thủy.

Phụ nhân bất ngờ bị tát cho sững người, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy người đánh mình nói: "Đại tiểu thư, ngài... Người không sao chứ?"

Đại tiểu thư?

Lúc này phụ nhân kia mới ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ thấy phía sau thiếu nữ là mấy người mặc đồ nha dịch, bên hông treo đại đao. Trong đó có một người cong người, cẩn thận không dám ngẩng đầu. Mà một nha dịch khác nhìn chằm chằm bà ta, đôi mắt như sắp bốc cháy.

Bọn nha dịch kêu vị cô nương trẻ tuổi này là đại tiểu thư, vậy nàng... Nàng là...

Lúc này phụ nhân mới phản ứng lạ, sợ hãi run rẩy. Run quỳ xuống mặt đất, lại run rẩy nói: "Tiện phụ... Tiện phụ đáng chết! Tiện phụ có mắt không thấy Thái Sơn, còn mong... Còn mong đại tiểu thư tha tiện phụ một mạng, mong đại tiểu thư tha tiện phụ một mạng!"

Liễu Nha Nhi không thèm để ý đến lời cầu xin của bà ta, từ bên này đi qua, ngồi xổm trước mặt nữ hài. Lại móc khăn trong ngực đưa cho đứa trẻ. Tiểu nữ hài cũng bị một màn trước mắt dọa cho ngừng khóc, ngây ngốc nhìn Liễu Nha Nhi.

Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, đẹp hơn tất cả những người mình đã gặp. Hơn nữa trên người tỷ tỷ còn rất thơm, rất dễ chịu. Tiểu nữ hài nghĩ như vậy."Cầm lấy, lau nước mắt đi, nước mắt chảy ra thật xấu." Liễu Nha Nhi nâng khăn lên.

Tiểu nữ hài cũng không biết vì sao chỉ cảm thấy tỷ tỷ khiến người ta cảm thấy thân cận, không tự giác nhận khăn tay, nghe lời lau nước mắt trên mặt.

"Ừm, thật ngoan-"

Liễu Nha Nhi sờ đầu nữ hài.

Hành động này giúp tiểu nữ hài quên mất cơn đau trên người, cười với Liễu Nha Nhi thấp thoáng lộ ra hai chiếc răng cửa.

Liễu Nha Nhi vừa lòng đứng dậy, lúc này mới đi vòng qua trước mặt phụ nhân kia. Phu nhân kia vẫn quỳ dưới đất, cũng không dám ngẩng đầu lên."Đều nói hổ dữ không ăn thịt con chẳng qua chỉ ăn một viên đường, sao ngươi có thể tàn nhẫn ra tay như vậy?”

Phụ nhân vừa nghe lời này, đột nhiên dập đầu, vừa dập đầu vừa nói: "Tiện phụ đáng chết, tiện phụ đáng chết, tiện phụ biết sai rồi!"

Liễu Nha Nhi không nghe phụ nhân kia nói tiếp, đau đớn nói: "Thời đại này, nữ nhân vốn đã khổ. Chính ngươi là nữ tử khó khăn như thế nào bản thân ngươi hẳn cũng biết. Một nữ tử nếu đến ca cha mẹ thân sinh còn không đối xử tử tế với mình, chờ đến khi ra ngoài hay sau này gả cho người ta, ngươi còn trông cậy vào ai có thể đối tốt với nàng? Nàng là đứa con ngươi mang thai mười tháng sinh ra, ngươi không đau lòng sao?"
Bình Luận (0)
Comment