Chương 172:
Chương 172:Chương 172:
"Nữ nhi thì làm sao? Nữ nhi được dạy dỗ tốt cũng có thể làm nên chuyện. Nhưng các ngươi khắt khe với nàng như thế, sau này dựa vào cái gì trông cậy nàng có thể gả cho người tốt, sao có thể nhỡ kỹ ơn dưỡng dục hiếu kính các ngươi? Ngươi... xứng sao?" Liễu Nah Nhi nói.
Phụ nhân vẫn cúi đầu như cũ, chỉ là không hề xin tha, nhỏ giọng nức nở. Liễu tiểu thư nói rất đúng, bà ta cũng là nữ nhân, trong đó có bao nhiêu chuyện khó khăn đương nhiên bà ta biết rõ.
Khi bà ta còn bé, cha mẹ trong nhà cũng ngày ngày gọi bà ta là hố đòi tiền, việc nặng việc bẩn gì cũng bắt bà ta làm, còn không cho ăn no. Không phải bà ta chưa từng hận, nhưng người đó là cha mẹ mình. Lão nhân đã nói, con người phải giữ đạo hiếu, cha mẹ chính là trời, nếu không chính là bất hiếu.
Các lão nhân còn nói, chỉ có nam hài tử mới có thể nối dõi tông đường, kéo dài hương khói. Còn nữ nhi lúc sinh ra không bị dìm chết đã là khách khí rồi.
Thật ra, khi còn nhỏ bà ta cũng nghĩ tới, nếu có một ngày mình gả cho người ta sinh con gái nhất định sẽ đối tốt với con. Không cho con gái thê thảm giống mình.
Chỉ là sau đó, bà ta cuối cùng cũng gả cho người ta, thoát khỏi nơi ác mộng kia. Bà ta cho rằng sẽ có một bắt đầu mới, lại chưa từng nghĩ tới, vừa thoát khỏi cơn ác mộng này lại tiến vào một ác mộng khác.
Lúc bà ta mới gả đi, tuy trượng phu không quá nhiệt tình yêu thương nhưng cũng không đến mức đụng đến quyền cước. So với khi còn nhỏ mà nói, như vậy bà ta đã cảm thấy đủ rồi.
Chỉ là khi nữ nhi sinh raI
Bà bà lời trong lời ngoài châm chọc, có đôi khi còn trực tiếp chửi âm lên, mắng bà ta vô dụng, mắng là kẻ đê tiện cũng sinh được con trai. Trượng phu cũng lạnh nhạt mắng bà ta vô dụng không sinh được con trai khiến hắn mất mặt. Có khi uống rượu xong, còn dùng vũ lực đánh đập bà ta.
Bà ta hận, hận chính mình vô dụng, không thể sinh được con trai. Càng hận nư nhi mới sinh ra khiến bà ta khổ sở, khiến trượng phu và bà bà ghét bỏ mình. Từ khi đó, bà ta chuyển hết tất cả bất công khổ sở mình phải chịu lên người nữ nhi, cũng phát tiết toàn bộ oán hận lên người nữ nhi.
Bà ta đã quên mất mình từng thề, nếu như mình sinh con gái nhất định sẽ đối tốt với nàng không cho nữ nhi chịu khổ. Chỉ là bà ta đã quên, đã quên hết.
Phụ nhân ngẩng đầu, muốn sám hối hành động của mình nhưng thân ảnh xinh đẹp vừa rồi đã sớm không thấy bóng dáng. Liễu Nha Nhi quay về phủ đã sớm quên mất chuyện thịt heo, vừa hồi phủ đã trực tiếp đến thư phòng tìm cha Liễu.
Cha Liễu thấy sắc mặt con gái không tốt, lo lắng hỏi: "Nha Nhi làm sao vậy?"
"Cha, người làm tri huyện có thể ban bố pháp lệnh hay không?"
Cha Liễu không biết vì sao nữ nhỉ lại hỏi như vậy, trả lời đúng sự thật: "Có thể."
"Bùm!" Liễu Nha Nhi quỳ xuống.
Cái quỳ này thật sự khiến trong lòng cha Liễu hốt hoảng. Nha Nhi nhà hắn đã gặp phải chuyện lớn đả kích đến mức nào mà phải quỳ xuống cầu xin hăn.
"Cha, Nha Nhi xin người ban bố một pháp lệnh. Không được khắt khe với nữ tử, nếu có người vi phạm, phạt! Hơn nữ xin cha dán bố cáo, chiêu các đến các bá tánh trong thành Sài Tang, nữ nhi trong nhà được hưởng quyền lợi học tập như nam nhi." Liễu Nha Nhi dập đầu một cái thật mạnh.
Hành động này khiến cha Liễu đau lòng muốn chết, vội vàng nâng người dậy, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Liễu Nha Nhi nói lại từ đầu đến cuối chuyện trên đường vừa rồi, mới nói: "Tuy nói Đại Lương không quá chú ya nam nữ ở chung, nhưng có quá nhiêu phương diện hà khắc với nữ tử. Nữ nhân cũng là người, cũng có máu thịt cảm xúc, cũng có thể thành tài làm được chuyện lớn. Người trên thế gian này đều từ dưới váy nữ tử mà ra. Là nữ tử cho bọn họ sinh mệnh, lai dưỡng dục bọn họ lớn lên. Nhưng bọn họ lại xem thường nhất là nữ nhân."
"Thế nhân không nên khắt khe với nữ tử như vậy." Giọng nói Liễu Nha Nhi dần trở nên nghẹn ngào.
Tuy nàng là người xuyên không đến đây nhưng cũng chỉ biết một chút việc trồng trọt, buôn bán nhỏ. Nàng không biết làm chính trị, thân phận của nàng cũng không cho phép nàng tham gia vào chính trường. Nàng không có bản lĩnh thay đổi lịch sử, nhưng nàng muốn làm liều một lần, nàng muốn mượn thân phận của cha nàng cho nữ tử Sài Tang một phần an bình.
"Có còn đau hay không?" Cha Liễu xoa đầu nữ nhi, nhẹ giọng nói.
"Không đau, cha!" Liễu Nha Nhi mềm giọng lại.
"Không đau thì tốt. Nha Nhi nói rất đúng, thế nhân không nên đối đãi với nữ tử như vậy."
Cha Liễu nhìn khuê nữ trước mắt, lại nghĩ đến dì cả của mình. Dì cả và nương hắn cũng từng vì thân phận nữ nhân mà chịu biết bao khổ sở. Bọn họ đã làm gì sai?
"Ta lập tức viết công văn, ngày mai sẽ bố cáo ra bên ngoài."
Cha Liễu suy nghĩ một hồi, dựa theo ý của Liễu Nha Nhi sắp xếp từ ngữ trong đầu mới đề bút viết.
"Nha Nhi nhìn xem, còn cần bổ sung gì thêm không?" Cha Liễu cầm tờ giấy, thổi mực còn chưa khô, đưa cho Liễu Nha Nhi.
"Được rồi, cha cứ như vậy trước đã."
Viết xong bố cáo này, cha Liễu cũng nhân tiện viết thêm một phần bố cáo sửa đường.
Liễu Nha Nhi nhìn xong lại đột nhiên vỗ đầu một cái, thâm nghĩ đến giờ này có lẽ Trương đồ tể đã đưa thịt tới. Từ nãy đến giờ nàng chỉ tập trung nghĩ chuyện khác lại quên mất việc này. Thời tiết ở Linh Nam, thịt không để được lâu. Không cần một đêm số thịt này sẽ biến chất có mùi hôi, nàng phải nhanh chóng giúp nãi nãi muối thịt.