Chương 102
Chương 102Chương 102
Người đàn ông tiếp tục nói: "Chiếc xe này không thể tiếp tục đi về trước nữa, căn cứ thí nghiệm đã bị những người không rõ danh tính chiếm giữ, bây giờ đi qua đó thì chỉ có chết. Những nhân viên nghiên cứu ở bên trong đều bị tấn công, một số người bị thương đã được nhanh chóng rời đi. Tuy nhiên không biết tại sao, nửa giờ trước tôi đã thông báo tin tức này tới hiệp hội cứu viện ở Nam Thành, nhưng bên đó lại không thông báo cho mọi người. Nếu như không phải tôi chặn đâu mọi người lại, chỉ sợ mọi người sẽ tiếp tục đưa người tới đó."
Ninh Mông: "Tại sao lại có người không rõ danh tính chiếm giữ như vậy?"
Người đàn ông gật đầu: "Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nếu như không phải tôi đúng lúc nhìn thấy xe của cô đi về hướng này, thì tôi cũng không biết hôm nay sẽ có nhà khoa học được đưa tới đó."
Mặc dù Ninh Mông rất cảm kích người đàn ông ở trước mặt này, nhưng những lời nói của anh ta, cô không thể tin tưởng ngay được.
Cô nói: "Anh đợi một lát." Sau đó cô trở lại xe, thông báo cho giáo sư Cự về tình huống bất ngờ này.
Giáo sư nghe xong vẻ mặt lập tức thay đổi, ông gọi mấy cuộc điện thoại đi nhưng không có người nhấc máy.
"Tình huống có vẻ không đúng lắm, tôi đều gọi điện thoại cho đồng nghiệp ở căn cứ thí nghiệm, không thể nào có chuyện không nghe điện thoại được, chắc chắn căn cứ xảy ra chuyện gì đó. Để cẩn thận hơn, mọi người vẫn nên đưa tôi trở về đó đi." Cao Thiến thở dài: "Tôi thật sự không ngờ khi mình thi hành nhiệm vụ lại xảy ra chuyện như vậy. Đúng rồi, tại sao hiệp hội cứu viện Nam Thành lại không thông báo cho chúng ta?"
Điện thoại di động của Ninh Mông đột nhiên vang lên, hiệp hội cứu viện ở Nam Thành cuối cùng cũng gọi điện thoại tới. Đối phương thông báo rằng căn cứ thí nghiệm xảy ra tình huống bất ngờ, bảo bọn họ lập tức rút lui đưa hai nhà khoa học tới trụ sở mới. Sau đó bọn họ còn gửi tới một tọa độ khác.
Chuyện này đã được xác nhận, Ninh Mông nói với người đàn ông áo đen: "Hôm nay anh lại cứu tôi một lần nữa, cảm ơn anh."
Đã lâu như vậy rồi mà cô vẫn luôn nhớ tới sự giúp đỡ của anh ta vào ngày hôm đó. Người đàn ông chỉ gật đầu một cái: "Mọi người đi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn. Gần đây bên ngoài phát sinh rất nhiều chuyện."
Anh ta nói ngắn gọn nhưng đầy đủ ý, nói xong lập tức rời đi, Ninh Mông gọi cậu lại: "Này, anh tên là gì thế?"
Người đàn ông khởi động xe gắn máy, cô vốn cho rằng mình không có cơ hội để biết tên anh ta nữa.
Cô không ngờ khi cậu ngồi xe gắn máy đi ngang qua người mình thì dừng lại, đưa cho cô một tấm bảng tên: "Lục Tự, nếu cô có việc gì cần có thể tới đội cứu viện Bắc Hải để tìm tôi."
Ninh Mông nhận lấy bảng tên, còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã phóng vụt đi.
Cô trở lại buồng lái, Cao Thiến cầm lấy bảng tên cẩn thận nghiên cứu: "Bạn tốt của tớ, tớ thật sự không ngờ người này lại là thành viên của đội cứu viện Bắc Hải."
Ninh Mông đã sớm nghe nói về đội cứu viện Bắc Hải, trước khi cô chọn đội cứu viện mà cô muốn tham gia đã từng nghe nói qua, đãi ngộ của đội cứu viện Bắc Hải rất tốt, đây là một trong ba đội cứu viện của Nam Thành, mặc dù có rất nhiều người tham gia nhưng cuối cùng đều rút lui. Bởi vì những nhiệm vụ mà đội cứu viện Bắc Hải thực hiện tương đối khó, một số người không đủ năng lực thì không thể gia nhập được.
Khi đó Ninh Mông cũng có chút tò mò không biết người như thế nào có thể gia nhập Đội cứu viện Bắc Hải, lúc này cô coi như đã hiểu, có lẽ là những người giống như anh ta bị zombie cắn nhưng không chết, nhiều lần ra vào những khu vực nguy hiểm ô nhiễm để cứu người bình thường.
Cao Thiến trả lại bảng tên cho Ninh Mông, cho người này một danh hiệu mới là kẻ lập dị.