Chương 103
Chương 103Chương 103
Vị trí tọa độ mới cách vị trí ban đầu năm mươi cây số, đi đường vòng rất xa, nhưng không có cách nào cả, nhận nhiệm vụ thì nhất định phải hoàn thành.
Ninh Mông nhanh chóng đưa hai nhà khoa học tới địa điểm được chỉ định, chỗ này hiển nhiên là mới được xây dựng không bao lâu còn chưa chính thức đưa vào hoạt động. Lúc này ở cửa đang có rất nhiều bảo vệ, sau khi thấy nhà xe tới bọn họ vô cùng cảnh giác. Đầu tiên bọn họ kiểm tra thẻ thông hành, sau khi xác nhận là người hộ tống hai nhà khoa học, còn làm rất nhiều kiểm tra khác nữa. Sau khi xác minh thân phận và xác nhận an toàn, thì mới đưa bọn họ tới căn cứ mới xây dựng.
Trải qua một cuộc hành trình dài như vậy, giáo sư Cự cũng mệt mỏi, chỉ muốn ở lại căn cứ nghỉ ngơi cho khỏe.
Lúc này ông quay đầu nhìn về phía ba người thanh niên hộ tống mình, vẫy vây tay với họ: "Tôi đã tới nơi cần đến, mọi người mau trở về đi. Hôm nay thật sự làm phiên mọi người quá.
Ông nhìn cô gái tên Ninh Mông kia, đồng cảm với những trải nghiệm của cô, cũng cảm ơn cô vì hộ tống ông tới đây.
Ba người vừa định rời đi thì giáo sư Cự lại gọi bọn họ lại: "Đúng rồi, xem trí nhớ của tôi này."
Ông nói vài câu với trợ lý của mình.
Người trợ lý nhanh chóng chạy tới căn cứ, không lâu sau khi anh ta quay lại đã mang theo một chiếc xe quân đội.
Hai sĩ quan xuống xe, đi tới trước mặt Ninh Mông hỏi: "Xe của cô chạy bằng xăng hay dầu diesel?" Ninh Mông trả lời: "Xe tôi chạy bằng đầu diesel."
"Chúng tôi sẽ giúp cô đổ dâu đầy bình, không có vấn đề gì đâu."
"Ồ vậy thì cảm ơn các anh rất nhiều."
Hai vị sĩ quan kia nhanh chóng đổ đầy dầu giúp Ninh Mông, lại mang một ít cơm, rau dưa và thịt lên xe của cô. Sau khi bọn họ chuẩn bị xong mọi thứ mới cùng rời đi với giáo sư Cúc và trợ lý của ông.
Cao Thiến trợn mắt há mồm: "Trời ạ, đây chính là cảm giác được sếp che chở sao? Thật là tuyệt."
Ninh Mông cũng rất vui vẻ: "Bữa trưa ngày hôm nay có thể ăn thêm cơm rồi"
Lúc này đã là giữa trưa, bọn họ đã lên đường từ sáng sớm, cả buổi sáng đều không có nghỉ ngơi. Cuối cùng thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, bà người đều đã thấm mệt.
Cao Thiến đề nghị: "Hay là chúng ta đỗ xe, ăn cơm và ngủ một giấc thật ngon trước khi xuất phát được không?”
Lục Trác cũng cảm thấy cách này rất hay: "Chỉ là không biết nơi này có đủ điện nước để nấu cơm hay không thôi."
Ninh Mông: "Em yên tâm đi, có đủ rồi"
Ninh Mông dừng xe ở bên ngoài căn cứ thí nghiệm, nấu cơm ngay tại chỗ.
Cao Thiến hoàn toàn không biết nấu cơm, bình thường Lục Trác làm tất cả việc nhà, nên xuống phòng bếp cậu rửa rau và cắt thức ăn rất nhanh.
Buổi trưa, Ninh Mông hâm lại thịt cho bọn họ, xào Thượng Hải Xanh, còn dùng mười điểm tích lũy để đổi lấy nguyên liệu làm canh nấm thịt heo.
Chay mặn kết hợp, vừa có thức ăn vừa có canh, ba người ăn xong thì trở về phòng của mình ngủ ba tiếng, rồi mới quay trở về.
Sau khi ăn uống no nê, nghỉ ngơi đầy đủ, Ninh Mông cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Cô đột nhiên có cảm giác khu an toàn thật ra cũng không an toàn, cho dù là khu an toàn giống như nơi trú ẩn số ba. Giống như căn cứ thí nghiệm ngày hôm nay là một địa phương được canh phòng cẩn mật, không ngờ cũng xuất hiện tình huống ngoài ý muốn như vậy.
Trong tương lai, nếu có một ngày sức mạnh của nhà xe có thể bao trùm trên một phạm vi rộng lớn hơn, thì mới có thể trở thành một nơi an toàn mới.
Đương nhiên, đây cũng là ý nghĩ thoáng qua trong đầu khi cô đang rảnh rỗi, lúc này điều cô muốn biết nhất chính là khi quay trở lại nhà xe có thăng cấp thuận lợi hay không. Lục Trác có thể thuận lợi lấy thuốc cho mẹ mình không. Hành trình trở về diễn ra rất thuận lợi, khi bọn họ trở lại hiệp hội cứu viện Nam Thành, nhân viên làm việc cũng đã giải thích tình hình lúc đó cho họ biết.