Chương 125
Chương 125Chương 125
Đầu tiên anh vẫn phải có một giá trị vũ lực nhất định đã, nếu gặp phải tình huống gì đó mà anh không có năng lực tự bảo vệ mình thì cũng không được."
Bạch Ngôn Tài: "Ôi cái này cũng không được à. Hướng Dực anh nói giúp tôi mấy câu đi."
Hướng Dực nói: "Tôi cảm thấy Cao Thiến nói không sai đâu, những mánh khóe lòe người này của cậu chỉ ngâu nhiên dùng được thôi, phần lớn thời gian chúng ta vẫn sẽ gặp phải những nguy hiểm lớn, cậu muốn gia nhập thì phải tăng giá trị vũ lực của mình mới được."
Bạch Ngôn Tài tiếp tục tựa vào sofa đơn, không muốn nói chuyện nữa.
"Tôi có một nhiệm vụ mới." Ninh Mông nói, mọi người tới vây quanh cô. Khi làm nhiệm vụ cấp C€, đội cứu viện Tân Sinh gồm mười người gặp phải tình huống bất ngờ, bị zombie vây quanh, xin cứu viện lập tức.
Nhiệm vụ này được phát ra 2 phút trước, có nghĩa là mới vừa xảy ra thôi.
"Chọn cái này đi."
"Chỉ có cái này thôi, chúng ta nhanh chóng nhận đi."
"Cái này được."
Tất cả mọi người đều nhất trí đồng ý, đi cứu đồng nghiệp bị mắc kẹt, đây là việc bọn họ muốn làm hơn, không ai muốn ở lại sòng bạc này tìm cái bưu kiện bị mất kia.
Vì thế Ninh Mông nhận nhiệm vụ này, lái xe tới tọa độ đó.
Cao Thiến phụ trách liên lạc với người phụ trách của đối phương. "Alo, mọi người là bị nhốt của đội cứu viện Tân Sinh sao? Chúng tôi nhận được nhiệm vụ cứu viện, đang tới đó rồi, vị trí cụ thể mọi người đang bị nhốt là ở đâu?"
"Ôi tốt quá rồi, nhanh như vậy đã có người nhận nhiệm vụ, cảm ơn mọi người, chúng tôi vốn có mười người nhưng vừa rồi trong quá trình chạy trốn đã có hai người hy sinh, trước mắt thì chúng tôi đang bị nhốt trong một container, nhưng container sẽ không chống đỡ được quá lâu, xin mọi người nhất định phải mau chóng tới đây."
Trong quá trình nói chuyện, Cao Thiến có thể nghe thấy có tiếng nổ lớn như sắt va chạm với nhau, tuy rằng chỉ thông qua tai nghe nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy khủng bố.
"Được, xin hãy kiên trì, chúng tôi sẽ tới đó nhanh thôi." Vừa nghe nói là tình huống nguy cấp, hơn nữa đã có hai người hy sinh rồi, tim của mọi người trong xe đều bị treo lên cao. Cao Thiến sờ dao găm bên hông mình, Lục Trác thì ngồi thẳng lưng, tư thế chuẩn bị đến nơi thì lao xuống luôn.
Biểu cảm của Hướng Dực cũng rất nghiêm túc, đội cứu viện Tân Sinh là một đội cũ, thường xuyên hợp tác với đội cứu viện Nghịch Cảnh, anh ta quen không ít thành viên của đội cứu viện Tân Sinh, thỉnh thoảng gặp nhau ở khu cách ly còn có thể uống rượu cùng nhau. Cũng không biết trong số những người hy sinh có người anh ta quen hay không.
Anh ta nhìn về phía chân trời, bên kia toàn là sương mù, giống như tâm trạng của anh ta vậy, không giết hết được zombie, không cứu được hết người, cũng không biết cuộc sống như vậy còn có thể kéo dài bao lâu nữa. Nhà xe phóng nhanh trên đường, điểm được đánh dấu là một công trường chưa hoàn thành ở khu nhà máy Nam Thành, nơi này vốn có rất nhiều kiến trúc cũ, trước khi tận thế đến thì khu vực này phải được khai phá rồi, nhưng kết quả là sau khi phá dỡ thì phải ngừng thi công vì tận thế.
Ninh Mông lái xe đến nơi đó thì phát hiện một vấn đề, cả khu vực đó đều chất đống các loại rác thải xây dựng, nhà xe không thể đến gần điểm được đánh dấu.
"Các thành viên của đội cứu viện, chúng ta sẽ mang vũ khí xuống xe, sẵn sàng để đi bộ đến điểm đánh dấu. Nhưng phải chú ý, gần đó có số lượng lớn zombie, lúc nào cũng nhất định phải chú ý an toàn."
"Rõ thưa đội trưởng."
Sau khi mọi người đã trang bị đây đủ, họ bắt đầu xuất phát với vũ khí trong †ay.
Bạch Ngôn Tài vốn định tỏ ra dũng cảm xuống xe nhưng cuối cùng vân ở lại trên xe vì sợ chết.
"Tôi, tôi ở lại canh chừng, mọi người có chuyện gì có thể xin giúp đỡ."
Không ai quan tâm anh ta nói gì.
Bạch Ngôn Tài vốn cho rằng ở lại trên xe thì có thể rất thảnh thơi.