Chương 126
Chương 126Chương 126
Anh ta cầm lấy quyển tiểu thuyết ngôn tình mà Cao Thiến thích đọc nhất từ trên giá sách xuống, lật xem mấy trang.
"Xì, chỉ nữ sinh nhỏ tuổi mới thích đọc cái truyện cổ tích tình yêu này."
Anh ta lại tùy ý cầm lấy một quyển khác, chỉ đọc mấy trang nhưng cuối cùng vẫn không đọc nổi.
Đặt sách xuống rồi trở lại phòng nằm xuống giường, không hiểu sao trong lòng có chút sợ hãi, không thể ngủ được.
Anh ta lại ra khỏi phòng một lần nữa, đi đến buồng lái phụ, muốn xem họ đã đến đâu rồi, nhưng nơi đỗ xe này không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Bạch Ngôn Tài thở dài nặng nề. Haiz, vẫn lo lắng cho an nguy của bọn họ, thật ghét ghê.
Khi này bốn người đã tiến vào công trường bỏ hoang, trước đó không lâu đã xảy ra chiến đấu kịch liệt, có thể nhìn thấy vết máu và vết đạn ở khắp nơi.
Bởi vì ở đây khá trống trải, thích hợp để sử dụng súng, cho nên Hướng Dục cầm súng máy hạng nhẹ đi trước, Cao Thiến cầm cây bán tự động đi sau anh †a, ở giữa là Lục Trác không có vũ khí và Ninh Mông cầm súng lục.
Có Hướng Dục dẫn đội, tốc độ tiến lên của bọn họ rất nhanh, đây không phải ngày đầu tiên hợp tác của Hướng Dực và Cao Thiến, hai người đều từng thuộc đội cứu viện Nghịch Cảnh, thường xuyên cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, sở dĩ Hướng Dực dám đi trước dẫn đội chủ yếu vân là bởi vì phía sau lưng có người. Mà Cao Thiến quả nhiên không phụ kỳ vọng, cầm súng lên "bang bang" hai phát, giải quyết luôn hai con zombie nhào tới từ sau lưng bọn họ.
"Ninh Mông." Cao Thiến hô to một tiếng.
Ninh Mông quay đầu lại nhìn, lại có mấy con zombie nhào tới. Hiển nhiên là Cao Thiến bận không tới đó được, Ninh Mông nhìn một chút, có hai con trong số mấy con zombie này nằm trong tầm bắn của cô.
Cô giơ hai tay lên, tư thế ngắm bắn tiêu chuẩn, cũng là hai phát súng "bang bang".
Bên Cao Thiến cũng đã trực tiếp bắn nổ đầu một con zombie khác, nhưng lại bắn trượt một con.
"Bang." Ninh Mông bổ sung thêm một phát súng, giúp cô ấy giải quyết vấn đề.
"Cảm ơn"
Cao Thiến cười nói.
Hướng Dực: "Đi."
Giải quyết xong mấy con zombie tấn công từ phía sau, bốn người tiếp tục đi về phía trước, lúc này từ xa xa bọn họ nhìn thấy hướng của container, tụ tập ở đây là hơn trăm con zombie.
Mắt Hướng Dực hơi trâm xuống: "Để tôi."
Anh ta nắm chặt súng máy hạng nhẹ, nhìn thấy những con zombie này khiến trong lòng anh ta như có lửa đốt, anh ta không thể bắn phá bởi vì container không chống đạn, cho nên bắn liên thanh thì có độ chính xác cao hơn.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng." Hướng Dực bắn liên thanh.
Tim Hướng Dực trầm xuống, tập trung lực chú ý, không ngừng bóp cò, đạn cứ giống như một chuỗi tia chớp, vẽ ra từng luồng ánh sáng chói mắt trong không khí.
Mỗi một viên đạn đều giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt não zombie, chúng gục xuống, chồng hết vào một chỗ làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Một ít zombie nhận thức được nguy hiểm rời khỏi khu vực container, lắc lắc cổ nhào về phía bọn họ, Hướng Dực muốn điều này, nếu chúng quá gần container thì anh ta sẽ không cách để phát huy, bây giờ chính là thời điểm tốt, anh ta trực tiếp bóp cò, lập tức từ súng phát ra một trận hỏa lực mãnh liệt, lại thêm một đám zombie ngã xuống.
Khi này Cao Thiến và Ninh Mông cũng nổ súng giải quyết mấy con, Lục Trác chứng kiến cảnh này, nội tâm ngoại trừ kinh hãi thì còn có chút tiếc nuối.
Cậu ấy vân luôn luyện võ thuật truyền thống, trước kia vẫn sinh hoạt ở khu vực ô nhiễm, sau đó lại luôn chấp hành nhiệm vụ ở trong không gian khép kín, cho nên cậu ấy không học cách bắn súng mà cũng không có cơ hội học bắn súng.
Bây giờ cậu đã nhìn thấy được hạn chế của mình, nếu như ở trong hoàn cảnh như vậy thì sự am hiểu võ thuật của cậu ấy sẽ hoàn toàn không có đất dụng võ, súng vẫn dễ dùng hơn.
Lục Trác thầm quyết định, vê sau chắc chắn phải nghĩ cách luyện bắn súng cho thật tốt, cậu ấy cũng muốn trở thành một xạ thủ ưu tú.