Chương 127
Chương 127Chương 127
Sau khi giải quyết đám zombie, nhóm Ninh Mông tiếp cận container và giải cứu được cả tám thành viên đội cứu viện Tân Sinh.
Người dẫn đội vừa thấy Hướng Dực đã đỏ mắt: "Hướng Dực, anh đến rồi."
"Lão Phương, anh cũng ở đây à? Không bị thương chứ?"
Phương Hiệt lắc đầu, nói: "Tôi không sao, chỉ có hai đội viên đã hy sinh trong nhiệm vụ lần này. Haizz!"
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, anh đã cố hết sức rồi."
Các đội viên đội cứu viện Tân Sinh lần lượt đi ra khỏi container, nhìn thấy xác zombie nằm la liệt đây đất, kể cả mấy đội viên cũ đã từng trải qua vô số trận chiến cũng khó tránh buồn nôn.
"Xe của mọi người đâu? Có cần chúng tôi đưa về không?" Ninh Mông hỏi.
Phương Hiệt cười khổ nói: "Chắc xe vẫn ở đó, chúng tôi có thể tự quay về. Cô là đội trưởng đội cứu viện Hoả Bạn à?”
"Anh biết đội cứu viện Hoả Bạn sao?" Ninh Mông kinh ngạc hỏi. Dù gì bọn họ cũng là đội cứu viện hoàn toàn mới, còn chưa có danh tiếng gì.
"Ừ, tôi biết chứ, lúc ở khu cách ly đã nghe người ta nhắc đến mọi người rồi. Lần này tôi nợ mọi người một ân tình, sau này lúc nào đội cứu viện Hoả Bạn cần đến Phương Hiệt tôi, tôi nhất định không chối từ."
"Không có gì đâu, đây chỉ là nhiệm vụ của chúng tôi thôi. Nào, đi thôi, để chúng tôi hộ tống mọi người ra khỏi đây."
Phương Hiệt quay đâu liếc nhìn công trường đằng sau, lúc chấp hành nhiệm vụ anh ta tuỳ tiện dẫn đội viên vào đây, cuối cùng phải trả một cái giá thê thảm.
Anh ta vốn có mục tiêu thăng lên đội phó, dẫn dắt đội phát triển tốt hơn, nhưng bây giờ đã chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện đó nữa.
Lục Trác đi cuối đội ngũ, cậu là chiến sĩ trời sinh nên có thể nhận ra vị trí có nguy hiểm. Vừa rồi ra khỏi container cậu đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, chẳng qua không biết nó phát ra từ đâu thôi.
Thế nên, đương lúc mọi người đã thả lỏng cảnh giác, cậu tự giác đi xuống cuối đội ngũ, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc mùi vị nguy hiểm này phát ra từ đâu.
Cậu đã quan sát tất cả mọi người và xung quanh nhưng không thu được kết quả.
Thế nhưng cậu không hề thả lỏng cảnh giác, thân ở trong khu ô nhiễm một thời gian dài. Dù chỉ là thiếu niên mới mười mấy tuổi nhưng cậu vẫn sống sót, một là dựa vào võ nghệ trong người, hai là dựa vào tâm lý cảnh giác mọi lúc mọi nơi này.
Đúng lúc này, trực giác đột nhiên nói với cậu nguy hiểm đang lặng lẽ tiến gần đến mọi người. Cậu mở mắt trừng trừng quan sát thật kỹ mỗi một người trong đội ngũ, cố gắng tìm kiếm sự tồn tại của sự bất thường trong đây.
Đột nhiên cậu chú ý tới một đội viên của đội cứu viện Tân Sinh. Tên đội viên này thoạt nhìn không khác những người khác lắm nhưng Lục Trác nhạy bén bắt được một tủ kỳ lạ trong mắt anh ta. Đôi mắt kia như thể không có tiêu cự mà đờ ra như một con rối, mà vẻ mặt anh ta cũng có vẻ kỳ lạ.
Ở tận thế này, nguy hiểm tồn tại khắp mọi nơi, sự quái lạ của tên đội viên này khiến Lục Trác hơi lo lắng.
Cậu bước lên võ vai người nọ, cố ý bắt chuyện.
"Này, chắc hôm nay người anh em mệt lắm rồi nhỉ?"
Lục Trác giả bộ thân thiết hỏi han, chỉ mong là cậu đoán sai.
Cao Thiến ngạc nhiên quay lại nhìn Lục Trác, bình thường đứa trẻ này hiếm khi chủ động tán gẫu với người khác, nhất là người xa lạ, mặt mày lúc nào cũng xị ra như bị nợ tiền, sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?
Đúng lúc này, vẻ mặt tên đội kia lập tức vặn vẹo khó coi, một đôi mắt chuyển sang màu đỏ tươi. Ninh Mông, Hướng Dực và Phương Hiệt đi đằng trước đang nói chuyện nên không hề phát hiện. Còn tên đội viên nọ, anh ta đột nhiên nhào về phía Ninh Mông như thể muốn xe cô thành từng mảnh.
Lục Trác hoảng hốt trợn trừng mắt, trong lòng lập tức hiểu ra tất cả. Cậu đoán tên đội viên này đã bị trúng viruss, đang ở trong thời kỳ ủ bệnh nên không ổn định. Trong lúc nguy cấp, cậu lập tức lao lên kéo người nọ lại, đồng thời hô to: "Cẩn thận."