Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế (Dịch Full)

Chương 138

Chương 138 Chương 138Chương 138

Dù sao không có nhiều người nhìn thấy dị năng, cũng không có cách nào để nghiệm chứng. Dì Chu vốn là bệnh nhân nguy kịch, tái phát bệnh là chuyện bình thường, Bạch Ngôn Tài cũng nói anh ấy không thể chữa khỏi, vậy rốt cuộc có tác dụng hay không cũng không xác định được..."

Ninh Mông cười liếc nhìn cô ấy một cái: "Bây giờ cậu tin rồi chứ?"

Cao Thiến như vừa tỉnh mộng: "Cho nên... Đội cứu viện của chúng ta có một thành viên có dị năng? Hơn nữa là dị năng trị liệu cực hiếm?"

Ninh Mông nói: "Mặc dù nói như vậy, nhưng cũng không thể dùng vô tội vạ được."

Cao Thiến tò mò hỏi: "Ninh Mông, cậu chưa từng hoài nghi sao? Bạch Bạch nói anh ấy có dị năng cậu tin ngay lập tức?"

"Lúc ấy.. Cũng không phải hoàn toàn tin tưởng, nhưng tớ luôn cảm thấy rằng anh ấy sẽ không nói dối về những chuyện như này, với cả, khi chúng ta đến cứu đội cứu viện, anh ấy tỏ ra rất quan tâm đến chúng ta, kỳ thực tớ đã nghĩ, nếu sau này giá trị năng lực của Bạch Bạch tăng lên, tớ vẫn hy vọng có thể thu nạp anh ấy làm đồng đội. Nhưng điều làm tớ thực sự chắc chẳn là vào sáng nay..."

"Sáng nay làm sao vậy?"

"Anh ấy thậm chí còn không ra ngoài ăn sáng, có lẽ bởi vì thân thể thật sự rất suy yếu."

"A.. Cậu nói tớ mới để ý, bình thường Bạch Bạch cũng không phải là loại người sẽ bỏ bữa sáng. Hay là để tớ đi xem anh ấy thế nào, mặc dù anh ấy đã nói đừng đánh thức anh ấy, tớ vẫn đi hỏi xem anh ấy có muốn ăn gì không."

Thật ra Bạch Ngôn Tài đã tỉnh, chỉ là anh ta cảm thấy rất mệt, loại cảm giác này cũng không xa lạ gì, lân trước anh ta dùng dị năng của mình cũng bị như vậy.

Anh ta yêu câu mọi người không được vào và gọi anh ta vì anh ta không muốn mọi người nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của anh ta.

Nhưng lúc này bụng anh ta đang réo ầm ï, sử dụng dị năng cũng không thể tạm ngừng cơn đói...

Bạch Ngôn Tài bất đắc dĩ muốn lật người, lại phát hiện mình ngay cả sức lực để lật cũng không có.

Anh ta nhắm mắt lại, quên đi, ngủ thôi. Bụng vẫn réo ầm ï...

Đói đến mức không ngủ được.

Bạch Ngôn Tài khó chịu muốn chết.

Lúc này, Bạch Ngôn Tài nghe thấy tiếng cửa phòng mở, anh ta không mở mắt, lắng nghe động tĩnh, hình như không chỉ có một người.

Cao Thiến nhìn sắc mặt Bạch Ngôn Tài, quay đầu nói với Lục Trác: "Hình như anh ấy chưa dậy, chúng ta để bát ở đầu giường đi?"

Lục Trác suy nghĩ một chút đề nghị: "Hay là chúng ta đánh thức anh ấy dậy, hỏi xem anh ấy có muốn ăn bây giờ không."

Hai người thì thầm nói chuyện với nhau nhưng Bạch Ngôn Tài đã tỉnh, nghe không sót chữ nào.

Trong lòng anh ta cảm động, vẫn là thằng nhóc Lục Trác này đáng tin cậy, còn biết đánh thức anh ta dậy để xác nhận.

Cao Thiến nói: "Chị nghĩ không nên, tối hôm qua anh ấy nói để anh ấy nghỉ ngơi, đừng gọi anh ấy dậy."

Lục Trác: "Ồ... Vậy thì thôi."

Nội tâm Bạch Ngôn Tài sụp đổ, thằng nhóc này cũng không biết kiên trì thêm chút, sao Cao Thiến nói gì cũng nghe vậy.

Vì không muốn tiếp tục đói bụng, Bạch Ngôn Tài từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra.

"Này, sao mọi người đều ở đây?"

Cao Thiến còn có chút ngượng ngùng: "Ôi, có phải tiếng nói chuyện của chúng tôi quá lớn nên anh bị đánh thức không? Bạch Bạch, chúng tôi đi đây."

Bạch Ngôn Tài giơ tay Nhĩ Khang*: "Đừng đi, cái đó... Tôi... Ừm, hơi đói."

*Tay Nhĩ Khang: meme sử dụng hình ảnh của nhân vật Nhĩ Khang trong Hoàn Châu Cách Cách.

Trong tay Lục Trác bưng một bát cháo, nghe anh ta nói đói bụng thì lập tức đặt bát xuống: "Anh Bạch, đây là cháo do chị Cao nấu cho anh, anh ăn thử đi, đang ấm đó. Anh còn muốn ăn gì thì có thể nói với em, em nấu cho anh."

"Cháo là tốt lắm rồi." Bạch Ngôn Tài vừa nghe thấy có cháo, bụng càng kêu âầmT.

Cao Thiến nói: "Vậy anh ăn đi, chúng tôi ra ngoài trước. Lát nữa sẽ vào. thu dọn bát đũa."

Cô ấy nói xong lập tức mang Lục Trác rời đi, Bạch Ngôn Tài vội vàng gọi cô ấy lại: "Ấy ấy, đừng đi. Chuyện đó... Chuyện đó..."
Bình Luận (0)
Comment