Chương 139
Chương 139Chương 139
"Có chuyện gì sao? Anh còn cần thứ gì?
Gương mặt già của Bạch Ngôn Tài đỏ lên: "Chuyện đó, tôi không có chút sức lực nào, không ngồi dậy được..."
Lúc này, Cao Thiến mới hiểu, Bạch Ngôn Tài vừa sử dụng dị năng, khiến cho cả người không còn một chút sức lực nào, đến mức không thể ngồi dậy.
Cô ấy đặt tay của Bạch Ngôn Tài lên cổ tay mình: "Anh nắm chặt một chút, nắm chặt nhất có thể."
Bạch Ngôn Tài làm theo.
"Đã dùng hết sức rồi sao?" Vẻ mặt Cao Thiến sợ hãi nhìn ngón tay gần như không thể khép lại của anh ta, hỏi.
Bạch Ngôn Tài: "Ừm, đã dùng hết sức rồi. Là như vậy, ngày đầu tiên sau khi sử dụng dị năng, tôi sẽ biến thành một người vô dụng, sau đó sẽ từ từ khôi phục."
"Được rồi" Cao Thiến không hỏi thêm, cô ấy nhờ Lục Trác giúp đỡ Bạch Ngôn Tài ngồi dậy, sau đó ngồi ở mép giường đút cháo cho anh ta.
Bởi vì đang đói nên Bạch Ngôn Tài ăn rất nhanh, còn suýt chút nữa bị sặc.
Cao Thiến vội vàng nói: "Anh ăn từ từ thôi, đừng vội. Khi người bình thường bị mệt, chức năng nuốt cũng sẽ bị ảnh hưởng, nếu bị sặc sẽ khá nguy hiểm."
Gương mặt già của Bạch Ngôn Tài lại là đỏ lên: "Vừa rồi là do tôi không chú ý, cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy."
Sau khi biết tình hình của Bạch Ngôn Tài, mọi người đều chú ý hơn, thay nhau chăm sóc anh ta. Khó trách anh ta lại giữ bí mật chuyện mình có dị năng hệ trị liệu, nếu như thường xuyên sử dụng, có lẽ sẽ thực sự mất mạng.
Nhưng mà rất may mắn, sau khi Bạch Ngôn Tài ăn cháo và ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì đã đỡ hơn nhiều, đã có thể cử động tay chân, cũng có thể tự ngồi dậy.
Trên xe có hai người yếu ớt, Ninh Mông đổi rất nhiều nguyên liệu nấu ăn có giá trị dinh dưỡng cao tại trung tâm mua sắm tích điểm, mỗi ngày Lục Trác đều thay đổi cách nấu các món ngon khác nhau.
Châu Duyệt cảm thấy mấy ngày nay là đoạn thời gian mà bà ấy hạnh phúc nhất sau khi mạt thế tới.
Bà ấy cảm thấy cơ thể mình tốt hơn rất nhiều, còn có thể ở bên cạnh con trai cả ngày, ăn thức ăn do con trai nấu, đúng là vô cùng hạnh phúc.
Dọc theo đường đi, để đưa Châu Duyệt đến Hàng Thành càng sớm càng tốt, Ninh Mông không dừng lại một chút nào. Các đoạn đường trên đường cao tốc bị phong tỏa, nhà xe chỉ có thể đi vòng qua một số thôn trấn. Có thể nhìn ra, những thôn trấn này vốn dĩ rất phát triển, có kiến trúc dày đặc và các khu trung tâm thương mại hoàn chỉnh. Nhưng giờ phút này, không biết vì lý do gì mà những nơi này hoàn toàn không có một bóng người.
Ninh Mông cẩn thận lái nhà xe qua những đoạn đường này, mặc dù ở đây không có nhiều zombie lắm, nhưng vì bảo đảm sự an toàn, cô vẫn nhanh chóng rời khỏi.
Mấy đêm nay ở trên đường, cô đều tìm điểm dừng xe trên các trạm cao tốc để nghỉ ngơi.
Ở những nơi đó, cho dù có zombie cũng rất dễ tiêu diệt, chỉ cần sử dụng một lần công kích trong phạm vi 100 mét của nhà xe là có thể tiêu diệt sạch sẽ.
Nhưng mà vì sự an toàn của tất cả mọi người, Hướng Dực vẫn chủ động gánh vác nhiệm vụ gác đêm.
Một số thành viên của đội cứu viện Hỏa Bạn phân công hợp tác, chỉ mất năm ngày đã đến Hàng Thành. Khi đến Hàng Thành, cơ thể của Bạch Ngôn Tài gần như đã hồi phục hoàn toàn.
"Mọi người đừng nói nữa, thời gian hồi phục lần này nhanh hơn trước rất nhiều. Lần trước, một tháng tôi cũng chưa điều chỉnh lại được." Bạch Ngôn Tài nói về trải nghiệm của mình sau khi sử dụng dị năng, nghĩ lại thôi cũng cảm thấy sợ hãi: "Tất nhiên, lân đó tôi còn bị ngoại thương, nằm ở nhà suốt bốn, năm ngày cũng không cử động được. Sau đó, vì quá khát nước, vả lại, nếu không ăn gì sẽ chết đói nên tôi mới bò dậy ăn một gói mì"
"Thảm quá, sau này, anh cứ yên tâm đi, nếu như cân anh sử dụng dị năng, chắc chắn chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho anh." Cao Thiến vỗ ngực nói.