Chương 140
Chương 140Chương 140
Bạch Ngôn Tài ăn một đĩa dâu tây nhỏ do cô ấy bưng tới, tâm trạng cực kỳ tốt, từ khi có được dị năng đến nay, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy vui vẻ chứ không phải áp lực vì năng lực của mình.
Sau khi đến Hàng Thành, Ninh Mông và tất cả mọi người trên xe xuất trình thẻ thông hành của mình. Sau khi quẹt thẻ, chiếc xe và mọi người còn phải trải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt mới có thể vào thành.
"Mọi người đã thông qua kiểm tra, nhưng mà mọi người chỉ có thể dừng lại ở Hàng Thành năm giờ đồng hồ, xin hãy sắp xếp thời gian của mình một cách hợp lý"
Sau khi thông qua kiểm tra, Ninh Mông điều khiển nhà xe đi theo hướng dẫn đến Bệnh viện số 1.
Trong khi cô đang tìm kiếm vị trí đỗ xe, Cao Thiến và Hướng Dực giúp Lục Trác đưa mẹ của cậu ấy vào làm thủ tục nhập viện.
Cuối cùng cũng đỗ xe xong, cô xoay người gọi Bạch Ngôn Tài: "Bạch Bạch, đi thôi, chúng ta cũng đi vào xem."
Chỉ thấy Bạch Ngôn Tài đang thất thần nhìn đám nhỏ đang chơi bóng rổ trong công viên ở phía xa.
"Có chuyện gì vậy?” Ninh Mông cũng nhìn theo.
"Khu an toàn... Thật là tốt. Trẻ con ở đây vẫn có thể chơi bóng rổ..."
Ninh Mông cũng nhìn một hồi, cô đến tận thế chưa được bao lâu, ký ức kiếp trước vân rất rõ ràng.
Thì ra ở trong mắt của Bạch Ngôn Tài, những điều bình thường hằng ngày như vậy đã trở thành những điều xa xỉ khó có thể đạt được.
"Đúng vậy, mọi thứ ở đây thật tốt."
Nếu như ở bên ngoài cũng giống nơi này thì thật là tốt.
Tiếc là tận thế ập đến, đây là điều không thể xảy ra. Ở bên ngoài, nguy hiểm rình rập khắp nơi, có zombie không thể giết hết, có nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Bạch Ngôn Tài thở dài: "Đi thôi, chúng ta cũng vào xem."
Mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, Lục Trác thuận lợi xử lý thủ tục nhập viện cho mẹ của cậu, bác sĩ lập tức sắp xếp một loạt kiểm tra cho Châu Duyệt. Theo kết quả kiểm tra sơ bộ, khả năng mẹ của cậu mắc ung thư phổi rất lớn, nhưng có phải đang ở giai đoạn cuối hay không, bác sĩ lại đưa ra kết luận hoàn toàn khác với bác sĩ trước đó.
"Theo kết quả kiểm tra hiện tại, tạm thời người bệnh chưa xuất hiện nhiễm trùng nào khác ngoài phổi. Vì vậy, tôi đánh giá bệnh ung thư phổi của người bệnh đang ở giữa giai đoạn đầu và giai đoạn thứ hai. Chi tiết thì cần đợi phẫu thuật xong lại xem xét."
Mọi người đều cảm thấy có chút khó tin, Lục Trác hỏi: "Bác sĩ, ông chắc chắn mẹ của tôi còn có thể làm phẫu thuật sao? Sau khi điều trị, bà ấy còn có thể sống được bao lâu?"
Bác sĩ nói: "Điều này tôi không thể nói trước được, nếu như sau khi phẫu thuật có thể kết hợp trị liệu bằng hóa chất, kiểm soát tốt tình trạng bệnh của mình, vẫn có hy vọng sống được thêm năm năm. Nhưng mà tôi đề nghị ca phẫu thuật của bà ấy nên tiến hành càng sớm càng tốt, không nên trì hoãn lâu hơn nữa. Nếu đồng ý thì đi ký giấy đồng ý giải phẫu đi."
Lục Trác không dám tin vào tai mình, tại trạm cứu hộ ở khu cách ly Nam Thành, mẹ của cậu đã được chẩn đoán rằng chỉ còn sống được một tháng, thậm chí còn ngắn hơn.
Không ngờ sau khi vào Hàng Thành, kết quả kiểm tra toàn thân lại tốt như vậy.
Lục Trác kéo Bạch Ngôn Tài ra khỏi văn phòng của bác sĩ, đến một góc vắng người, cậu ấy mới nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Tài và hỏi: "Anh Bạch, đây đều là công của anh, nếu không có anh mạo hiểm sử dụng dị năng cứu mẹ của em, sợ rằng em và mẹ cũng không đợi được đến ngày hôm nay."
Nhận được lời cảm ơn trịnh trọng như vậy, Bạch Ngôn Tài cảm thấy hơi xấu hổ.
Anh ta cười nói: "Có thể giúp đỡ vậy, anh cũng rất vui, có ích là tốt rồi. Vậy, sau này cậu muốn ở lại Hàng Thành chăm sóc mẹ của cậu sao?"
Lục Trác lắc đầu: "Em chỉ có thể ở bên bà ấy đến khi ca phẫu thuật hoàn thành, sau đó, bà ấy có thể ở lại Hàng Thành tiếp tục trị liệu là em đã yên tâm rồi.