Chương 205
Chương 205Chương 205
Năm ngoái, người vợ bị bệnh rồi qua đời, còn sức khỏe của ông ấy cũng ngày càng xấu đi, nếu không có người nhà của đồng đội con trai thường xuyên đến chăm sóc, ông ấy cũng không chống đỡ nổi đến bây giờ.
Ông ấy biết rất nhiều về sự việc zombie thông qua Internet và tỉ vi, nhưng ông ấy chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, lúc này thông qua màn hình, ông ấy mới nhìn thấy cảnh tượng khiếp sợ này, mặc dù cũng không được coi là tận mắt chứng kiến, nhưng nơi xảy ra chỉ cách ông ấy vài cây số, hơn nữa còn vừa mới xảy ra, đương nhiên Giang Tụng Lăng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Con trai... Giang Tụng Lăng hoảng hốt kêu lên. "Bố, bố đừng lo lắng, chúng ta ở trên nhà xe rất an toàn, lũ zombie đó không làm bố bị thương được đâu." Giang Yến an ủi.
Anh ấy đứng dậy, đi tới trước mặt Ninh Mông thấp giọng nói: "Có cần tôi và đồng đội của tôi tham gia hỗ trợ mọi người không?"
Ninh Mông lắc đầu: "Không cần, lát nữa người nào cũng không cần xuống xe"
"Cái này..." Giang Yến cau mày.
Chẳng lẽ vừa rồi họ chuyển tiếp tình hình trận chiến phía trước không phải là để nhắc nhở các thành viên trong đội xuống xe giải cứu những người trong làng sao? Lẽ nào họ sẵn sàng thấy chết không cứu?
Giang Yến cảm thấy bản thân không nên lo chuyện bao đồng, mặc dù thi thoảng anh ấy rất bốc đồng, thấy dân thường bị zombie tấn công cũng sẽ đi giúp đỡ, nhưng phần lớn thời gian cũng không thể ra tay góp sức.
Anh ấy đang xây dựng tâm lý trong lòng, nhìn chiếc xe đang từng chút từng chút đến gân ngôi làng đó.
Giang Tụng Lăng đặt tay lên ngực, ông ấy sắp tận mắt nhìn thấy cảnh tượng zombie tấn công con người lần đầu tiên, ông ấy hy vọng huyết áp và trái tim của mình có thể chịu đựng được.
Giang Yến ngồi lại bên cạnh bố, dứt khoát nhắm mắt lại, chỉ cần không nhìn, làm như không thấy những chuyện đó, việc quan trọng nhất bây giờ là đưa bố trở lại Thành phố Tân Du, những thứ khác đều không nên quan tâm.
Lúc này, Ninh Mông đã đi đến vị trí ghế phụ lái, một ki-lô-mét, tám trăm mét, năm trăm mét, hai trăm mét...
Hướng Dực phát tín hiệu từ bộ đàm: "Đội trưởng, đến lúc rồi."
Ninh Mông nói: "Bạch Bạch, dừng xe."
Bạch Ngôn Tài từ từ dừng nhà xe lại, lúc này ngay phía trước nhà xe một đám dân làng đang dùng vũ khí thô sơ trong tay đấu tranh khó khăn với những zombie đó.
Một người đàn ông khỏe mạnh xông lên phía trước nhất, vừa dùng dao chém đứt nửa cái đầu của zombie vừa quay đầu lại lớn tiếng kêu lên: "Ba, mẹ, hai người mau dẫn tiểu Liên bọn họ rời đi đi!"
"Bé hai, con không đi, ba mẹ cũng không đi!" Một người phụ nữ già nước mắt tèm nhem khóc nói.
"Mẹ, con còn có thể chống đỡ một lúc, mọi người không cần lo lắng cho con, mau đi đi!"
Người phụ nữ bị kéo lên một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện, còn đang gào thét không nhẫn tâm nhìn con trai của bản thân dùng tính mạng để đổi lấy cơ hội thoát nạn cho bọn họ.
Người đàn ông khỏe mạnh đó nhìn ba mẹ dẫn theo con lên được xe ba bánh, lại lớn tiếng nói: "Vợ, em mau chạy xe, nhanh!"
Những dân làng khác đa số đều như vậy, đàn ông ở lại ngăn chặn zombie để vợ dẫn người già và con đi trước, trong lúc nhất thời, hiện trường như trân gian địa ngục, sinh ly tử biệt.
Zombie đột nhiên hung bạo, một con zombie xông đến trong đám người rút lúi, nhìn thấy sắp làm một đứa trẻ bị thương.
Ngay tại lúc này, Ninh Mông mở phạm vi công kích ra, phân đầu của tất cả zombie để nứt ra, trong chốc lát máu thịt phun ra, sau đó ngã xuống đất không còn động đậy.
Mọi người ở hiện trường đều ngây người, còn chưa kịp hoàn hồn lại, bọn họ vừa trải qua sự hoảng hồn của quỷ môn quan. Người đàn ông khỏe mạnh đó nằm chặt rìu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn những zombie ngã xuống đất, không dám tin tưởng đây là sự thật.
Qua một lúc, người già trên xe mới khóc lóc xuống xe, chạy về phía người đàn ông khỏe mạnh, chạy thoát thân trong số những người chết dường như được sống lại thêm lần nữa, khóc lóc hoan hô chúc mừng mọi người lại có thể đoàn tụ.