Chương 206
Chương 206Chương 206
Người đàn ông khỏe mạnh ôm người nhà vào trong lòng cũng nhịn không được rơi lệ, khoảnh khắc vừa nấy, anh ấy thật sự quyết định dùng tính mạng của bản thân để chừa ra một con đường sống cho người nhà, không ngờ rằng vậy mà zombie đều đã bị giết chết hết như vậy.
"Vừa nấy đã xảy ra chuyện gì?" Không ít dân làng đều nghi hoặc hỏi.
Mọi người rất nhanh đã phát hiện chiếc nhà xe đang từ từ đến gân, chạy xe là một người con trai, ghế phụ lái đang có một cô gái đang ngồi, khi nhà xe đến gần, Ninh Mông mở cửa sổ xe,
"Vừa nãy là các người đã cứu chúng tôi sao?" Trưởng làng đi qua, cung kính hỏi. Ninh Mông gật gật đầu: "Là chúng tôi, tiếp đến mọi người chuẩn bị phải làm sao? Có nơi để đi không?"
Cô hỏi.
Trưởng làng nói: "Chúng tôi chuẩn bị đến trấn Thanh Liêu, làng mạc ở lân cận trong thời gian gân đây đều liên tục gặp phải sự công kích của zombie, trấn Thanh Liễu đã xây dựng một nơi ẩn nấp tạm thời, tôi vừa nhận được thông báo chuẩn bị dẫn theo mọi người di tản đến đó thì ở ngay đầu làng gặp phải zombie, nếu không phải có mọi người... chỉ e rằng... e rằng..."
Ninh Mông nói: "Nhà xe của tôi đã đủ thành viên, không có cách nào chở mọi người qua đó, mọi người có xe ba bánh, xe đạp đều đi theo nhà xe của tôi, tôi hộ tống mọi người qua đó. Trên xe của chúng tôi có vũ khí, có thể bảo vệ mọi người." Tuy công năng phạm vi công kích vừa nãy nhà xe đã dùng mất, lần sau sử dụng còn phải đợi đến một giờ đồng hồ, nhưng súng và đạn dược trên xe đều rất đầy đủ, chỉ cần dân làng theo xung quanh nhà xe, mọi người trên xe tuyệt đối có khả năng bảo vệ bọn họ.
Ngay lúc này, cuối cùng Giang Yến mới hiểu, vì sao vừa nấy Ninh Mông nói tất cả mọi người đều không cần xuống xe, thì ra nhà xe có công năng thần kỳ như vậy, có thể bảo vệ người ở trong phạm vi nhất định.
Trong lòng anh ấy vô cùng kích động, đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy hiện trường cứu hộ ngầu như vậy.
Lúc này, Cao Thiến đi đến bên cạnh Ninh Mông nói: "Đội trưởng, tớ có thể xuống xe đổi chỗ cho người già và trẻ em” Lục Trác: "Vậy tôi cũng đi."
Tạ Tử cũng nói: "Tôi cũng có thể đổi, với lại sức chiến đấu của tôi, ở dưới xe bảo vệ bọn họ có thể dễ dàng hơn một chút."
Giang Yến cũng nói: "Tôi cũng có thể, tôi không có vấn đề, tôi cũng là một chiến sĩ đủ tư cách, để ba của tôi ở lại trên xe là được."
Ninh Mông nhìn thấy ba người họ rất kiên quyết nên gật đầu đồng ý: "Vậy bốn người các cậu xuống xe đổi bốn người nên, bản thân các cậu chú ý an toàn."
"Nhận được!"
Vì thế bốn người Cao Thiến, Lục Trác, Tạ Tử và Giang Yến xuống xe, đổi một người phụ nữ bế con nhỏ, hai người già chân không tiện và một người đàn ông cơ thể yếu ớt đang nằm ở trên băng ca.
Dân làng còn lại có người chạy xe máy, có người chạy xe ba bánh, có người chạy xe nông theo ở bên cạnh, khoảng cách đều ở trong năm trăm mét.
Tốc độ chạy của nhà xe rất chậm, hộ tống đoàn người đặc biệt này một quãng đường bảy mươi ki lô mét, dọc đường đánh lui mấy đợt công kích của zombie, lại tiện thể cứu được dân làng của hai làng còn lại, vì thế đội xe theo ở phía sau nhà xe ngày càng dài, Cao Thiến bọn họ chỉ có thể nghĩ đủ cách để bảo vệ bọn họ.
Sau năm tiếng đồng hồ, cuối cùng nhà xe cũng hộ tống gân trăm người đến trấn Thanh Liễu.
Người phụ trách của nơi ẩn nấp vốn còn tưởng rằng người dân của làng khác rất nhiều đều bị zombie ở trên đường cắn chết, có lẽ đều không đến được không ngờ rằng cuối cùng ông ấy cũng đợi được, hơn nữa còn là một đoàn xe hùng VĨ.
"Quá tốt rồi... Thật sự quá tốt rồi..."
Sau khi nhà xe chạy vào lối phong †ỏa của trấn Thanh Liễu, tất cả mọi người trên xe đều thở phào nhẹ nhõm, những người bọn họ hộ tống trên đường cuối cùng cũng đến được nơi an toàn, sau đó chiếc nhà xe này vây chặt lại.