Chương 214
Chương 214Chương 214
Thẩm Ngôn chán nản rơi nước mắt.
Việc tàn khốc nhất chính là, cho dù bọn họ đang ở trước mặt mình, mình cũng không làm gì được.
Mọi người im lặng, tâm trạng đều cảm thấy vô cùng nặng nề.
Lúc này, Lục Trác vẫn luôn tìm kiếm khắp mọi nơi đột nhiên nói: "Mọi người mau qua đây xem, gạch lót sàn ở đây hình như có vấn đề."
Khi sự chú ý của người khác vẫn còn ở trong những chiếc bể thủy tinh đó, anh ta vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm.
Đối với anh ta mà nói, Lục Tự cũng là ân nhân vô cùng quan trọng với anh ta, nếu như không có anh ấy, thì đến cả cơ hội phẫu thuật cho mẹ cũng không có, đến nay cũng không thể yên tâm mà ở Hàng Thành đợi được.
Lúc nãy, nếu như Ninh Mông quyết định từ bỏ, anh ta cũng rất muốn ra sức tìm lần nữa, cho dù chỉ còn lại một người, anh ta cũng sẽ không từ bỏ cơ hội Tìm Lục Tự.
Ninh Mông nhanh chóng qua đó, kiểm tra kĩ viên gạch lót sàn đó.
Quả nhiên, gạch ở những nơi khác đều rất kín kẽ, chỉ có nơi này, bốn phía đều có khe hở, mà khe hở dường như rất sâu.
Ninh Mông gõ một hồi, cũng không nghe ra có gì khác biệt.
"Chỗ này chắc chắn có vấn đề, chúng ta tìm lại lần nữa, gần đây có có cơ quan nào không." Ninh Mông kiến nghị nói.
Sau khi nghi ngờ, tất cả mọi người đã cố gắng tìm kiếm và cuối cùng tìm thấy một nút ẩn trên tường bên cạnh một trong những bể thủy tỉnh của một người.
Không ai biết, điều gì sẽ xảy ra sau khi nhấn nút này, sẽ có cơ quan ẩn nào mở ra, hoặc có vũ khí giấu trong bóng tối hoặc một con quái vật khủng khiếp nào đó.
"Tôi ấn rồi, tất cả mọi người chú ý cảnh giác." Hướng Dực nói
Ngay sau đó, họ nghe thấy một tiếng gầm, viên gạch bị nghi ngờ có vấn đề bắt đầu di chuyển chậm rãi, lộ ra một lối vào tối tăm. Bọn họ ngạc nhiên nhìn lối vào đột ngột xuất hiện này, nhất thời đều sững sờ.
Phòng thí nghiệm dưới lòng đất này, vậy mà vẫn còn không gian để tiếp tục đi xuống.
Lối đi này có vẻ hẹp hơn lối trước đi, Ninh Mông nói: "Tôi xuống xem xem, nói rồi cô liền đi về phía trước."
Tốt xấu gì trên người cô ta cũng có bộ đồ bảo vệ bất khả xâm phạm, người khác cái cũng không có, gặp nguy hiểm, thực ra dù sao thì cô ta cũng có một lớp đồ bảo vệ.
Thẩm Ngôn nhanh chóng đi theo sau, cô nhất định phải đi theo Ninh Mông, lỡ như gặp phải tình huống nào đó cô còn có thể lôi theo Ninh Mông dịch chuyển tức thời về mặt đất ngay lập tức.
Cấu trúc của tâng dưới gân giống với tầng trên, vẫn như cũ chia thành những căn phòng nhỏ, điểm khác biệt là, diện tích ở dưới đây nhỏ hơn tầng trên, nhưng lại có nhiều phòng hơn.
Trong mấy căn phòng này không có dụng cụ gì cả, có một số phòng có những loại bàn ghế, giường đơn giản, nhìn giống là nơi có người ở, nhưng hoàn cảnh quả thật quá chật chội, không giống như ký túc xá, ngược lại giống nhà giam hơn.
Khi Ninh Mông đi đến căn phòng trong góc, phát hiện căn phòng này so với phòng khác lại càng nhỏ hơn, có người đang co mình lại trong góc, mặc đồ đen, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, mặc dù không nhìn rõ, nhưng Ninh Mông nhìn thoáng qua liền nhận ra anh ta.
Cô nín thở, đi tới đó.
Là người, còn là zombie...
Ánh sáng của đèn pin chiếu vào người đó, Thẩm Ngôn căng thẳng nắm chặt lấy Ninh Mông không cho cô tiến về phía trước.
Nhưng Ninh Mông vẫn quyết đi vào căn phòng đó, đi đến trước mặt người đó, cô ngồi xổm xuống sợ hãi vỗ vào vai người đó: "Lục Tự... anh tỉnh lại đi." Thẩm Ngôn và những người đi theo sau bước vào căn phòng đều kinh ngạc: "Lục Tự, anh ta chính là Lục Tự?"
Không ai có thể ngờ rằng, người mà bọn họ vất vả tìm kiếm vậy mà lại bị nhốt trong phòng thí nghiệm tầng hai ở dưới đất thần bí này, trong một không gian tối tăm và nhỏ bé.
Ninh Mông sờ vào tay của Lục Tự, cơ thể anh ta lạnh ngắt, ngực không không có dấu hiệu tim đập, không lẽ anh †a đã...