Chương 215
Chương 215Chương 215
Ngay khi trong đầu cô lóe lên ý nghĩ xấu, người đàn ông trước mặt chậm rãi mở mắt ra, nhìn Ninh Mông, dường như đang cẩn thận nhận diện cô.
"Lục Tự, anh tỉnh rôi sao? Anh cảm thấy sao rồi?" Ninh Mông nhanh chóng hỏi.
Người trước mặt nhìn cô ta mấy giây, lắc nhẹ tay cô, rồi lại nhắm mắt, cũng không có phản ứng nào khác.
Mặc dù Lục Tự một câu cũng không nói, nhưng Ninh Mông cảm thấy ánh mắt anh ta trong mấy giây đó có sự thay đổi, rất rõ ràng anh ta đã nhận ra cô.
"Thẩm Ngôn, có thể phiền cô mang anh ta lên trên, nhờ Bạch Ngôn Tài giúp đỡ." Ninh Mông quay đầu hỏi. Thẩm Ngôn biết tình hình nghiêm trọng, gật đầu: "Được."
Khoảnh khắc tay cô chạm vào tay Lục Tự, hai người biến mất ngay tại chỗ. Ninh Mông quay đầu nhìn mọi người: "Đi thôi, chúng ta cũng đi lên."
Mấy người từ nơi âm u đáng sợ ở tầng hai đi lên tầng một, lại lần nữa đi qua mấy bể thủy tinh có chứa người lúc này Hướng Dực hỏi: "Phải làm gì với những người này?"
Ninh Mông dứt khoát nói: "Thẩm Ngôn đã nói rồi, chúng ta không có năng lực cứu bọn họ, trước mắt, cách tốt nhất là giữ bọn họ lại tại chỗ, giữ nguyên hiện trạng, đợi chúng ta tìm được Khương Hàn, nói không chừng có thể tìm thấy cách giải quyết."
Hướng Dực cảm thấy sau khi bọn họ rời đi, khả năng được cứu của những những người này vô cùng nhỏ, nhưng vốn dĩ những máy móc này bọn họ không biết nên thao tác như thế nào, tùy ý di chuyển bọn họ có lẽ sẽ trực tiếp làm cho bọn họ chết.
Cho dù không nhẫn tâm, anh ta vân đồng ý với quyết định của đội trưởng, để những người này lại đây.
Trước khi rời đi, để xác nhận cách nghĩ của mình, Hướng Dực mở não của một con zombie: "Trong não của nó có tinh thểt"
Mọi người đều rất vui mừng, không ngờ rằng chuyến đi này vẫn có chút thu hoạch.
"Mọi người dùng tốc độ nhanh nhất thu thập tinh thể, sau đó quay về xe tập hợp." Ninh Mông nói.
Tất cả mọi người đều làm theo sự sắp xếp, rất nhanh tinh thể của zombie đều được thu thập xong, cũng không phải tất cả zombie đều có tỉnh thể, nhưng tổng cộng cũng thu được 30 mảnh.
Mọi người an toàn về xe, Bạch Ngôn Tài đang nhanh chóng tiến hành chữa trị cho Lục Tự.
Sau khi chuyển dị năng vào cho anh †a, Bạch Ngôn Tài nói: "Tình hình của anh ta rất kì lạ, cũng không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt."
Ninh Mông: "Có ý gì?"
"Nếu nói không tốt, vết sẹo trên người anh ta cũng không rõ ràng, có lẽ không chịu tổn thương gì, nhưng nếu nói tốt, cơ thể anh ta vô cùng yếu, gần như không còn hơi thở, tôi không biết tình hình như thế này dị năng của tôi đối với anh ta có tác dụng không, tóm lại cứ thử trước, cũng sẽ không tệ hơn." Thẩm Ngôn nói: "Thật ra tôi có suy đoán táo bạo, mặt anh ta có vết sẹo... rất rõ ràng là do zombie cắn."
Lúc này Lục Tự không đeo mặt nạ, vết thương của anh ta tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
"Người bị zombie tấn công, hoặc là bị lây nhiễm, hoặc là sống sót, đa số đều phát triển dị năng. Nếu như giống như mọi người nói như vậy, Lục Tự là đội trưởng đội cứu viện Bắc Hải, vậy khả năng anh ta có dị năng là rất lớn. Anh ta không bị thương, nhưng cơ thể lại cực kỳ yếu, rất có khả năng là đã từng bị thương, nhưng miệng vết thương tự lành lại, anh ta có dị năng tự hồi phục cực lớn, nhưng, vết thương này nhất định nguy hiểm tới tính mạng, vậy nên cho dù tự phục hồi, cũng sẽ làm tiêu hao rất lớn."
Bạch Ngôn Tài: "A... nếu nói như vậy thì được rồi. Nhưng mà, nếu như vậy, thì không quá tốt, dị năng trị thương của tôi có thể trị khi bị thương, hoặc các tình huống bị lây nhiễm virus, những phương diện khác tôi thật sự không biết có thể có bao nhiêu hiệu quả."
Ninh Mông: "Tóm lại cứ thử trước đi, tốt xấu gì chúng ta cũng tìm thấy anh ta"
Do nhà xe di động bị quá tải, Lục Trác chủ động yêu cầu xuống xe đi xe gắn máy, Hướng Dực muốn cản: "Hay là tôi đi cho, dù sao thì cậu vẫn còn nhỏ."