Chương 274
Chương 274Chương 274
Cao Thiến nói: "Muốn gặp cô ấy, cũng không khó, các người đứng sang một bên, chúng tôi chuyển đồ lên xe, khi xe chạy, tôi để cho cô ấy ngồi kế cửa sổ, để cho các người nhìn là được rồi, cô ấy có bọn tôi chăm sóc, sống rất tốt. Được rồi, cứ như vậy đi, các người né ra, đừng cản trở chúng tôi làm việc."
Nói xong, Cao Thiến trực tiếp đi tới bên cạnh xe, mở cửa không gian kho hàng bên cạnh ra, các đội viên cũng bắt đầu bận rộn.
Một nhà ba người nhìn thấy nhiều vật tư như vậy, bọn họ mở to mắt ra, lúc trước bọn họ cũng từng nhìn thấy đội cứu viện khác chất hàng lên xe trước khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng vẫn chưa nhìn thấy đội nào xếp nhiều vật tư như vậy. Nếu như để số vật tư đó đều cho bọn họ... vậy thì năm nay không phải lo rồi!
Lấy đem ra chợ đen bán lấy tiền, thì phải bán với giá bao nhiêu đây!
Trân Thục Thanh lặng lẽ đi tới đứng cạnh cô: "Con gái, con nhìn đi, chúng tôi là cha mẹ của đội trưởng các con, các con có nhiều vật tư như vậy, có thể tặng cho gia đình chúng tôi một ít không."
Cao Thiến quả thật bị chọc cười rồi, lúc trước chính Ninh Mông đã nói với Lục Trác về hoàn cảnh gia đình cô, cha mẹ cô và em trai nhãn tâm ném cô ở lại khu vực ô nhiễm không dòm ngó tới, trực tiếp bôi nhọ cô đến chết.
Bây giờ thì hay rồi, nghe ngóng tin tức của cô ấy rồi chạy tới, chính là muốn đòi vật tư từ cô ấy.
Nhìn dáng vẻ bọn họ có vẻ đứng đây khá lâu rồi, Ninh Mông vẫn chưa thấy xuất hiện, thái độ cũng rất rõ ràng rồi.
Cao Thiến cười nói: "Đương nhiên có thể rồi."
Trần Thục Thanh vừa nghe có thể, lập tức cười lên với vẻ tham lam, mắt sáng rực: "Thật sao?"
"Chỉ cần chính đội trưởng đồng ý, chúng tôi sẽ đưa cho bà."
Nụ cười trên mặt Trân Thục Thanh lập tức cứng đơ: "Con xem... con gái, chúng tôi làm sao có thể kéo khuôn mặt già nua kia xuống được, hơn nữa chúng tôi đến cũng nửa ngày trời rồi, la hét cũng nửa ngày trời cũng không thấy nó ra, hay là con cứ trực tiếp đưa vật tư cho chúng tôi đi."
"Thật ngại quá dì ơi, những vật tư này, là của đội cứu viện chúng tôi, trừ chính đội trưởng ra, không ai có thể sắp xếp, hay là dì gọi điện thoại cho cô ấy đi, nói vài ba câu, nếu cô ấy đồng ý, những vật tư đưa hết cho dì đều được."
Trần Thục Thanh thấy cô ta nước đổ đầu vịt, lại bắt đầu khóc lóc om sòm, nằm lên thùng gạo: 'Ây ya đây là thói đời gì vậy gì chứ, nào có con gái ruột lại bất hiếu với cha mẹ, không quan tâm em trai sống chết như nào! Đường đường là đội trưởng đội cứu viện, rõ ràng có nhiều đồ như vậy, một ít cũng không chia cho chúng tôi."
Ninh Tư Nguyên vẫn nghĩ rằng muốn đem vợ mình theo đi xử lý, dù sao thì con gái cũng dễ nói chuyện hơn chút, không ngờ rằng không có tác dụng, anh ta lại tức giận, đập hỏng góc hộp cứu hỏa, khiêng bình chữa cháy xông ra ngoài.
"Ninh Mông, cô có ra hay không? Không ra, tôi đập nát xe của cô!"
Đúng ngay lúc này, Đằng Nghiêu, Tạ Tử và Lục Trác đều không nhịn được nữa, tiến về phía trước nói lý với người đó, Hướng Dực tự thiết lập chế độ trong lòng mình: "Không được giết người, đây là thời tận thế, giết người không phạm pháp cũng đừng giết người..."
Thẩm Ngôn lôi ba người đó lại: "Đứng sang một bên đi, xem ra hệ thống đã ra tay rồi."
Lúc nãy mọi người đều rất tức giận, đều có chút ngứa tay, đột nhiên nhớ tới hệ thống, lại âm thâm lùi về.
Lúc này bình cứu hỏa trong tay Ninh Tư Nguyên đột nhiên rơi xuống đất, đập vào chân anh ta, anh ta ôm chân la lên, đột nhiên bịt tai lại giống như phát điên.
"Ninh Mông, cô làm cái gì vậy? Cô xuống xe cho lão tử!" Âm thanh cảnh báo trong đầu anh †a càng ngày càng to, Ninh Siêu thấy cha của mình đột nhiên biểu hiện bất thường, cũng nhớ tới bài đăng lúc trước mà mọi người thảo luận về chức năng đặc biệt của nhà xe, nhanh chóng đi lên đỡ cha đi về hướng ngược lại.