Chương 275
Chương 275Chương 275
"Ninh Siêu, ngươi làm cái gì, ngươi bỏ ta ra!" Ninh Tư Nguyên còn vùng vây, một chút phối hợp cũng không có.
Lúc này thời gian đếm ngược trong tai anh ta kết thúc, người bay ra ngoài, cũng may Ninh Siêu kéo anh ta đi được một khoảng, anh ta bay cũng được xem là cao, nhưng xém chút nữa là rơi xuống lầu, không dễ gì mới bám lấy lan can ổn định được cơ thể.
Anh ta nhìn vào tay của mình, bị rỉ gét của lan can cào, máu chảy không ngừng.
Trần Thục Thanh vừa nhìn thấy con trai và chồng đều chịu thiệt, sao có ngồi yên, cô ta chạy tới ngồi xuống dưới đất: "Giết người rồi! Giết người rồi! Con gái tôi giết người rồi." Sau đó trong tai bà ta cũng xuất hiện âm thanh cảnh báo kì lạ.
"Là ai, ngươi là ai? Ngươi dựa vào đâu mà kêu tôi rời khỏi!?"
Ninh Siêu vừa mới thở một hơi xong, nhìn thấy mẹ cũng bị như vậy, nhanh chóng chạy tới kéo mẹ chạy xa ra, lần này cũng may là Trân Thục Thanh không chống cự lại anh ta, theo anh ta chạy xa một chút, không có bị thương, nhưng cũng ngã một cái.
"Ức hiếp quá đáng! Các người quá đáng lắm rồi! Ninh Siêu vừa chửi, vừa đi vê phía trước, khi vừa đi đến phạm vi cách nhà xe 50 mét, anh ta giống như đụng vào lưới điện, toàn thân bị điện giật tại chỗ, lông lá khắp người đều dựng đứng cả lên.
Trần Thục Thanh nhìn thấy con trai bảo bối của mình bị thương, vội vàng đi qua giúp đỡ, cũng bị điện giật mấy giây.
Vậy nên, phong cảnh tiếp theo biến thành, Cao Thiến đưa những đội viên khác cùng di chuyển vật tư, một nhà ba người đó đi mấy vòng quanh nhà xe cũng không tìm thấy điểm đột phá, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đem cả xem vật tư đều dọn trống không.
Từ đầu đến cuối, bọn họ đều không nhìn thấy Ninh Mông, từ đầu đến cuối, cô đều không xuống xe, cũng không lộ mặt.
Sau khi các đội viên di chuyển vật tư xong lên xe, mọi người đều nghĩ rằng tâm trạng của Ninh Mông sẽ rất không ổn.
Cao Thiến cẩn thận nhìn Ninh Mông: "Đội trưởng, chuyện lúc nãy cô đừng để trong lòng, bọn họ thật sự rất quá đáng, vốn dĩ không xứng đáng làm cha mẹ côi!" Lục Trác cũng nói: "Đội trưởng, cô đừng đau lòng nữa, hệ thống đã giáo huấn bọn họ rồi, bọn họ hoàn toàn cũng không kiếm được lợi ích gì."
Bạch Ngôn Tài: "Đội trưởng, bọn họ không làm người, vẫn còn chúng tôi nữa, chúng tôi đều là người nhà của cô."
Ninh Mông rời mắt khỏi màn hình chiếu: "A? Mọi người nói cái gì cơ?"
Thẩm Ngôn từ lúc lên xe đã lén lút đổi dị năng, lúc này cô nghe thấy tiếng lòng của Ninh Mông.
"Ha ha ha ha ha, vừa rồi cái kịch bản kia thật thú vị, nữ chính đá nhân vật nam phản diện rồi ừm ừm ừm cái gì, sợ rằng tên phản diện sẽ biến thành công công?”
"Bộ phim này không tồi, nhưng điểm sao lại có thấp, xém chút nữa là bỏ lỡ rồi." "Bọn họ nói cái gì? Cái gì người nhà?"
Đầu Ninh Mông quay vòng vòng mấy vòng, cuối cùng mới phản ứng lại, rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì.
"Ồ ồ, tôi không có chuyện gì hết, mọi người yên tâm."
Mọi người nhìn thấy Lục Tự bên cạnh cô, anh ta nhún vai, tỏ vẻ không gì ghê gớm.
Sau đó Cao Thiến mới lén lút hỏi Lục Tự: "Lúc nãy rốt cuộc là có chuyện gì? Cha mẹ và em trai của đội trưởng ở bên ngoài chửi to như vậy, sao cô ấy có vẻ như không có chuyện gì, lẽ nào thật sự không để ý?"
Cao Thiến cảm thấy, cho dù không để ý, cũng không thể nào trong lòng hoàn toàn không có vướng mắc, dù sao thì lúc nấy động tĩnh cũng lớn như vậy, khẳng định trong lòng Ninh Mông vẫn còn rất khó chịu.
Lục Tự nói: "Từ lúc bọn họ tới Ninh Mông đã trực tiếp mở chế độ ngăn cách âm thanh ở nhà xe rồi, ở bên ngoài xảy ra chuyện gì bên trong hoàn toàn không nghe thấy, lúc nãy chúng tôi vân luôn xem phim."
Cao Thiến hóa đá tại chỗ, qua nửa ngày mới giơ ngón tay cái ra: "6!"