Chương 276
Chương 276Chương 276
Nếu họ quan tâm đến đứa con gái này, thì lúc đầu sẽ không mặc kệ sống chết của cô ấy, trực tiếp bỏ cô ấy đi.
Đối với những kẻ vô lại không biết xấu hổ này, cô ấy có lý luận với họ cũng vô ích, đáp lại một câu vẫn sẽ khiến họ nhảy càng lợi hại hơn, chi bằng đừng đếm xỉa gì tới nữa.
Điều này sẽ khiến cho họ thấy rất khó chịu biết bao, tìm đủ mọi cách để tìm kiếm cô ấy, ngay cả mặt cũng chưa từng gặp.
Cao Thiến lập tức cảm thấy nhẹ nhõm: "Sảng khoái quá đi! rất tốt rất tốt, đội trưởng Lục tối nay tôi sẽ làm cho một bữa ăn."
Lục Tự không nói gì cho cô ấy biết lúc họ vừa rời đi thì ba người này liền đến, họ vẫn luôn ở bên ngoài xe gào thét hơn ba tiếng đồng hồ rồi, biểu diễn hết mình nhưng lại không có một khán giả, Ninh Mông cũng không hề có phản ứng gì, vậy mới sảng khoái.
Sau khi xuất phát lân nữa, Bạch Ngôn Tài lái xe ra khỏi hầm trú ẩn số 23, đi lên đường cao tốc theo sự hướng dẫn và chính thức đi đến thành phố Long Xuyên.
Lục Tự lại gửi một tọa độ cho Bạch Ngôn Tài: "Tạm thời đừng lên đường cao tốc, đi thẳng đến nơi này đi."
Bạch Ngôn Tài bắt đầu điều chỉnh định vị lại, cảm thấy có chút kỳ lạ: "Đây là đâu vậy? Xem ra nơi này rất xa xôi, chúng ta tới đây làm gì? Cũng đâu có thuận đường đi đâu."
Lục Tự nhìn Ninh Mông: "Tôi đã liên hệ trước với người phụ trách của đội cứu viện Nam Thành Bắc Hải, nhờ họ giúp chúng ta chuẩn bị một phần vật tư ở đây, đi đến đó thì mọi người sẽ biết thôi."
Ninh Mông vô cùng tin tưởng Lục Tự, cũng không hỏi rốt cuộc vật tư đó là gì, liền nói với Bạch Ngôn Tài: "Chúng ta đi đến điểm tọa độ này trước."
Những thành viên còn lại trong đội đều có chút tò mò, không biết Lục Tự nhờ các thành viên trong đội của anh ta chuẩn bị những vật tư gì, vừa rồi bọn họ đã mua đủ vật tư, cái gì cũng có, còn có cái gì mà họ không thể nghĩ ra sao?
Sau khi tới điểm tọa độ, nơi này có vẻ hoang tàn, đây là nhà máy bị bỏ hoang thường thấy nhất ở ngoại ô Nam Thành.
Lực Tự nói: "Đến rồi, chúng ta xuống xe thôi, để tối đa hóa lợi ích, Ninh Mông, cô đừng dùng chức năng của nhà xe. À đúng rồi, mọi người hãy đem theo vũ khí."
Mọi người đều im lặng.
Thật ra Hướng Dực là người đầu tiên trong họ biết được đáp án, lúc này anh ta mím môi, nhịn cười, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Đằng Nghiêu lúc đầu còn có chút mơ hồ, nhưng khi nghe Lục Tự nói mang theo vũ khí, anh ta liền đoán ra đáp án, nhìn lại vẻ mặt Hướng Dực, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người còn lại đều bước ra khỏi xe trong sự bối rối.
Thẩm Ngôn lúc đó cũng hiểu ra, cô vừa nãy mới chuyển dao dị năng, còn chưa kịp chuyển lại, thì lúc này tiếng lòng của Đẳng Nghiêu lớn tiếng nói: "Hahahahaha, tên nhóc Lục Tự này, thật là hợp khẩu vị của mình!"
Cao Thiến vác súng xuống xe, nhìn về phía nhà máy bỏ hoang: "Nhà máy này khá xa, chắc là sẽ có zombie đúng không?" Cô ấy không chắc chắn hỏi.
Không có ai đáp lại, cô ấy quay lại nhìn Hướng Dực.
Hướng Dực lúc này đã thành công nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có lẽ vậy, hay là để tôi cho máy bay không người lái, bay đến đó xem thế nào?"Cao Thiến: "... Thôi bỏ đi, mất công quá, chúng ta đi vào thôi."
Lục Trác đi đến phía trước, chỉ cần có ổ khóa, việc mở ổ khóa là của cậu ta, lúc cậu ta đang định thể hiện chuyên môn của mình lần nữa thì Lục Tự đưa chìa khóa cho cậu ta.
Lục Trác sửng sốt, đây là loại thao tác gì vậy?
Cậu ta lấy chìa khóa từ tay Lục Tự, tra chìa khóa vào lỗ khóa với vẻ mặt nghi ngờ, sau đó xoay một chút, ổ khóa kêu một tiếng và mở ra...
Lục Trác hoàn toàn ngu người, đây là loại thao tác gì?
Khoảng thời gian này Lục Tự vẫn luôn cùng họ đi từ thành phố Tân Du đến Nam Thành, anh ta lấy được chìa khóa khi nào?