Chương 59
Chương 59Chương 59
Ngay khi sắp đập vào đầu cô ấy, một giọng bé gái vang lên: "Ông đừng làm cô ấy bị thương, tôi xuống xe, đưa chìa khóa cho ông."
Người đàn ông trung niên híp mắt nhìn cô gái này, vừa rồi ông ta quyết tâm, chủ yếu cũng là bởi vì, đối phương chỉ có ba người, hai người trong đó còn là nữ sinh, một nam sinh duy nhất thì nhìn qua vẫn còn trẻ con.
Mà cô bé trên xe, nhìn qua rất ngu ngốc, dáng vẻ không rành thế sự, kêu làm gì đều làm, cũng tốt bụng để bọn họ lên xe, làm đồ ăn cho bọn họ, cô nàng ngu như thế, không cướp của cô thì còn cướp ai.
Tâm trạng của người đàn ông trung niên không tệ, nói: "Vậy mới đúng, nếu đưa cho chúng tao, tao cam đoan không giết chúng mày. Tao cũng lười lãng phí đạn.
Cao Thiến thấy Ninh Mông thật sự xuống xe, không nhịn được hét lên: "Ninh Mông, cậu không thể đưa chìa khoá cho ông ta"
"Mày thành thật một chút cho tao."
Ninh Mông sợ Cao Thiến bị thương, nhanh chóng đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, đưa chìa khóa trong tay cho ông ta.
Người đàn ông trung niên rất cẩn thận, sau khi câm chìa khoá còn chưa thả người, mà ra hiệu ánh mắt cho người đàn ông mặc áo gi-lê xanh, để anh ta đưa người mặc áo sơ-mi lên xe trước.
Sau khi hai người lên xe, người đàn ông trung niên kéo Cao Thiến đi vài bước về phía nhà xe, chờ đến lúc ông ta sắp lên xe, mới đẩy cô ấy ra ngoài, sau đó lên xe, đóng cửa xe lại.
Cao Thiến gấp đến mức vành mắt đỏ lên, cắn răng nói: "Làm sao bây giờ, bọn họ lên xe rồi, chúng ta cũng không thể đuổi được."
Cô ấy vừa dứt lời, người đàn ông trung niên khởi động nhà xe, bỏ ba người bọn họ lại phía sau.
Lục Trác còn muốn đuổi theo, Ninh Mông giữ chặt hai người bọn họ, nói: "Chúng ta đứng lui vê sau một chút."
Cô tính một khoảng cách, vẫn cảm thấy không quá an toàn, lại kéo hai người này lui về phía sau hơn mười mét.
"Bùm!"
Nhà xe phát ra một tiếng nổ, trong xe dường như lập tức ngập tràn sương mù, nhà xa đang di chuyển bỗng nhiên ngừng lại, trên xe không có chút động tĩnh nào.
Cao Thiến và Lục Trác đều choáng váng, nhà xe này xảy ra chuyện gì vậy?
Ninh Mông bóp một chút: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Cô nói xong thì xông lên phía trước, chạy chậm tới trước cửa nhà xe, móc ra chìa khoá muốn lên xe.
Cao Thiến bị dọa đến nhanh chóng lên chặn lại: "Bọn họ có súng."
Ninh Mông nói: "Không có vấn đề."
Lúc này Lục Trác cũng đã tỉnh hồn lại, tất cả mọi chuyện vừa xảy ra thật sự quá quỷ dị, Ninh Mông đột nhiên giao chìa khóa cho người đàn ông trung niên kia, lúc này chìa khoá lại trở lại trên tay của cô.
Mà sau khi ba tên cặn bã kia lên xe, xe chưa chạy bao lâu đã nổ. Trong nháy mắt Ninh Mông mở cửa xe, cậu ấy xông vào đầu tiên: "Em lên trước."
Ninh Mông đưa cho cậu ấy và Cao Thiến, mỗi người một khẩu trang phòng hộ, tuy hai người có chút nghỉ ngờ, nhưng vân nhận lấy đeo lên.
Lục Trác lên xe, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Người đàn ông mặc áo sơ-mi hoa ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, người đàn ông mặc áo gile xanh ngồi phía trước, miệng sùi bọt mép, mắt nhắm chặt, cũng không biết thế nào, mà người đàn ông trung niên kia gục trên tay lái, đầu đặt trên loa, phát ra tạp âm.
Sau khi Cao Thiến lên xe cũng lần lượt kiểm tra ba người này, sau đó quay đầu lại hỏi Ninh Mông: "Chuyện gì đây?”
Ninh Mông nói: "Không có thời gian giải thích đâu, thứ này chỉ có hiệu lực trong thời hạn mấy phút, chúng ta phải nhanh chóng chuyển ba người bọn họ xuống xe."
Cao Thiến và Lục Trác nghe thấy vậy, tranh thủ thời gian chuyển người, thời gian cấp bách, đương nhiên cũng không quan tâm được trong quá trình di chuyển có va đập vào đâu không, hầu như là kéo lấy ném thẳng xuống dưới xe.
Trong lúc di chuyển người trung niên trên khoang điều khiển có tốn một chút thời gian, kết quả vừa mới đẩy ông †a từ phòng điều khiển ra ngoài thì ông ta đã tỉnh lại.