Chương 60
Chương 60Chương 60
Trong nháy mắt người đàn ông trung niên tỉnh lại, lập tức muốn móc súng, còn may mà Lục Trác lanh tay lẹ mắt, một cước đá vào tay phải của ông †a, đá bay khẩu súng ngắn này.
Cao Thiến tranh thủ nhặt súng lên, hét lớn: "Đi, chúng ta mau lên xe."
Người trung niên còn muốn vùng vây giãy chết đứng lên, lại phát hiện toàn thân mình không chút sức lực, hoàn toàn không có năng lực đứng lên.
Ba người kia mở nhà xe nghênh ngang rời đi ngay trước mặt ông ta.
Ông ta tức giận đến thổ huyết, cũng không thể tránh được.
Lúc này, Ninh Mông mở nhà xe, bởi vì trong lòng khẩn trương, lúc này tốc độ lái xe của cô hơi nhanh.
Chờ khi ba người kia biến mất trong kính chiếu hậu, cô mới hơi bình tĩnh một chút.
Cô mở cửa sổ trên đầu ra, để không khí tràn vào, khiến sương mù vẫn tràn ngập trong xe tan dần đi.
"Ninh Mông, vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế, trong nhà xe sao lại đột nhiên nổ tung . Còn có khói mù này là chuyện gì, ba người kia sao lại hôn mê?"
Cao Thiến vốn cho rằng tiếng nổ kia là do một loại bom vào đó gây nên, nhưng mà xe khi lên xe cô ấy cũng đã kiểm tra, trong xe không có bất chút dấu hiệu phát nổ nào, ngoại trừ sương mù thần bí kia, trong xe hoàn hảo không chút tổn hại.
Cho nên, Cao Thiến lúc này rất hiếu kì. Ninh Mông nói: "Đó là một loại vật liệu đặc thù, giấu trong chìa khóa xe dự bị, sau khi nổ tung có thể sinh ra khí khiến để cho người ta hôn mê trong một lúc, thời hạn có hiệu lực cực kỳ ngắn, đại khái chỉ có mấy phút, hiện giờ tớ cũng chỉ có một viên này, sử dụng hết thì không còn nữa rồi."
Cao Thiến: "A..."
Cô ấy hiểu rồi, đại khái chính là hệ thống nhà xe mà Ninh Mông nói, thật ra sau khi mạt thế xảy ra, có không ít người đã thức tỉnh dị năng, loại đạo cụ nhìn qua không thể tưởng tượng được này, cũng coi như là một loại dị năng.
"Tóm lại, chúng ta có thể thoát khỏi nguy hiểm đã rất tốt rồi, hôm nay thật là chủ quan, là tớ không đúng, tớ chủ động đưa ra ý kiến sửa xe" Cao Thiến tiến hành tự kiểm điểm bản thân trước, nghĩ lại khâu xảy ra vấn đề lúc vừa rồi. Lục Trác nói: "Là em ngu xuẩn, em còn sửa xe giúp ba người xấu kia. Nhưng mà, em cũng chưa sửa xong xe, đoán chừng chiếc xe kia đã hỏng hoàn toàn rồi"
Cao Thiến cười khanh khách nói: "Làm tốt lắm!"
Lúc này, trong lòng Ninh Mông cũng cảm thấy khó chịu, cô nói: "Thật ra người đáng trách là tớ."
Sau khi xuyên đến mạt thế, cô vẫn luôn một lòng nghĩ đến chuyện hoàn thành nhiệm vụ, để nhà xe thăng cấp, trong vô thức đã buông bỏ cảnh giác với người xa lạ trong thế giới này.
Cô đã quên, đây không phải thời đại hòa bình, người gặp được cũng không phải đều là người tốt, trong mạt thế, con người sống trong hoàn cảnh vô cùng cực đoan, mọi người vì sinh tôn mà không từ thủ đoạn, tàn sát lẫn nhau đã là trạng thái bình thường.
Ngay cả nguyên chủ mà cô xuyên qua, không phải cũng bị người nhà coi là thứ vướng víu, bị vứt bỏ vô tình sao.
Trong mạt thế này không chứa chấp được sự dịu dàng và thương xót, không chứa chấp được lương thiện và đơn thuần, là cô nhiều lần chủ quan khiến hai người bạn cũng rơi vào nguy cơ không cần thiết, cũng khiến bản thân tổn thất 500 điểm tích lũy và một lần cơ hội đổi đạo cụ khẩn cấp.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Ninh Mông càng thêm nặng nề, như có một tảng đá lớn đè ép.
Cao Thiến thấy cảm xúc của Ninh Mông có chút không đúng, vội vàng nói: "Chuyện này sao có thể trách cậu, tớ là người có giá trị vũ lực cao nhất trong ba người chúng ta, tuổi tác cũng lớn nhất, tiểu đội ba người, tớ hẳn là đội trưởng, nhiệm vụ này là do tớ chọn, vừa rồi cũng là tớ kêu Lục Trác xuống xe hỗ trợ sửa xe. Ninh Mông, cậu cũng không cần đè nặng chuyện này trên vai, mới vừa rồi là cậu đã cứu hai chúng tớ, lúc sau trở về thì chúng ta tổng kết lại một chút, không tái phạm lại sai lầm tương tự là được rồi."