Chương 87
Chương 87Chương 87
Dưới sự tấn công dày đặc của hỏa lực, nhóm người này không thể trốn, tất cả đều bị tiêu diệt.
Ninh Mông vốn nghĩ chuyện tới đây là hết, nhưng đột nhiên lại nhớ tới vụ nổ mạnh kia, cô nhìn Cao Thiến: "Vậy vụ nổ mạnh kia là chuyện gì vậy, còn san bằng mấy tòa nhà cơ mà?”
Cao Thiến nhận lấy điện thoại, lại mở một video khác.
"Trước khi xem video này thì cô phải chuẩn bị tâm lý, hình ảnh kích thích, rúng động lắm, có lẽ sẽ làm tam quan của cô tan vỡ đấy, muốn xem hay không thì tự cô quyết định."
Ninh Mông rất tò mò về chuyện xảy ra ở nơi trú ẩn số ba, vậy nên vẫn mở video thứ hai ra xem. Tuy rằng chủ lực của phản quân đã bị tiêu diệt, nhưng có một đám người trốn vào tòa nhà gần đó.
Tòa nhà này có tâm hơn mười tầng lầu, không biết có bao nhiêu người đã trốn vào.
Tòa nhà này dễ thủ khó công, quân tiếp viện còn chưa ra tay, Ninh Mông đã thấy một người trong số đó bị đưa lên tầng cao nhất.
"Người này nhìn có vẻ rất yếu ớt, dường như đã sắp không chống đỡ được, nhưng những người xung quanh lại rất cung kính với anh ta, chẳng lẽ người này chính là dị năng giả nọ?"
"Hẳn là vậy."
Ninh Mông cực kỳ tò mò về người này, sau khi xuyên qua tận thế thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dị năng giả, cô có rất nhiêu tưởng tượng khác nhau về những người này, nhưng lúc nhìn thấy người nọ thì có vẻ chỉ là người bình thường, không đúng, anh ta nhìn còn yếu hơn người bình thường, dáng người gầy gò, sắc mặt trắng bệch, thậm chí còn không giống người thường.
Khá là khác xa dị năng giả trong tưởng tượng của cô.
Lúc này, anh ta bị người ta ôm đến chỗ một cái ghế, anh ta cầm một bộ đàm, bắt đầu xin đầu hàng với phía dưới.
Dường như bộ đàm được kết nối với loa trong nhà máy nên lúc này lời người đàn ông nói vang vọng khắp khu nhà máy.
"Tụi mày nghĩ bản thân là hóa thân của chính người sao? Tụi mày chỉ là một lũ ăn cắp thôi."
Tiếng nói già nua của người đàn ông vang lên, giọng nói có chút yếu ớt nhưng ẩn chứa sự phẫn nộ rất lớn.
Lời này làm Ninh Mông cực kỳ tò mò, cô không biết rốt cuộc đám phản quân này là từ đâu ra, lúc này cô rất muốn biết tại sao anh ta lại nói như vậy.
Sau một vài tiếng ho khan ngắn ngủi, người đàn ông tiếp tục nói: "Khu nhà máy này là do chúng tao lúc trước vất vả xây dựng, vất vả lao động, chúng tao làm việc trong này, sống trong này, con của chúng tao sinh ra ở đây, lớn lên ở đây. Chúng tao dùng số tiền vất vả lắm mới kiếm được để mua nhà, sống bình an trong này, nhưng khi tận thế đến, tụi mày lại đuổi tụi tao ra khỏi nhà mình, làm cho tụi tao phải trôi dạt khắp nơi. Tụi mày để những người có đặc quyền vào đó ở, nói cái gì mà giá trị bọn họ cống hiến nhiều hơn chúng tao, khả năng bốc thăm được cũng cao, những người vốn là công nhân như chúng tao, không ai bốc thăm được, tất cả đều chết ở khu ô nhiễm. Vậy mà tụi mày lại hứa hẹn cho mọi người sự công bằng, đây mẹ nó chính là công bằng chó má.
Năm năm qua, tụi tao đã giết rất nhiều zombie, cũng cứu rất nhiều người, nhưng tụi mày đối xử với tụi tao thế nào? Tụi tao sinh bệnh thì chỉ có thể ở trong khu cách ly bảy mươi hai tiếng, rồi phí chữa bệnh kếch xù, con trai tao chỉ cảm nhẹ thôi vậy mà lại chết, ha ha ha vậy mà tụi mày ở đâu, tụi mày đều tránh trong khu an toàn, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp do sự phục vụ quên mình của người bên ngoài, tao muốn hỏi, tại sao tại sao tại sao?"
Người nọ hơn bốn mươi tuổi, giống như đang dùng một chút sức lực cuối cùng để hét lên vận mệnh bất công, sau khi hét lên ba lần tại sao thì anh ta lại ho kịch liệt lần nữa, phun ra một ngụm máu. Mà mọi người ở dưới lầu vẫn bận rộn như cũ.