Chương 88
Chương 88Chương 88
Quân tiếp viện và quân cứu hộ dưới lầu vẫn đang cố gắng hết sức vạch ra một kế hoạch tấn công tòa nhà.
Dường như không ai nghe thấy anh ta nói gì, không ai quan tâm người này đã trải qua những gì.
Quân tiếp viện của chính phủ nhanh chóng đánh hạ cổng lớn của tòa nhà, hai phe tiếp tục đánh nhau ác liệt ở cổng vào. Số lượng quân nổi dậy trong tòa nhà không nhiều nên tự nhiên không chống đỡ nổi, phải rút lui lên lầu, viện binh dân dần tiến lên.
Đúng lúc này, người trên lầu đã hoàn toàn trở nên điên cuồng, anh ta hô lên một câu cuối cùng: "Nhớ đấy, chuyện này đều do tụi mày ép tao." Anh ta rút dao ra rạch lên cánh tay của mình, vết thương sâu đến tận xương, máu tươi lập tức bắn ra ngoài.
Ninh Mông không biết tại sao anh ta lại làm như vậy, nhưng cảnh tượng sau đó đã khiến cô không nhịn được kinh hô: "Trời ơi!"
Cùng lúc một bộ phận quân tiếp viện tiến vào trong tòa nhà, một số lượng lớn zombie cũng tràn vào nơi này như thủy triều. Một số người còn chưa tiến vào tòa nhà thấy vậy cũng sợ hãi ngây ngẩn cả người.
Chưa ai từng thấy nhiều zombie như vậy, chúng đang cuồn cuộn chạy tới bên này, khiến người ta vừa thấy đã choáng váng. Có người đã nôn luôn tại chỗ, một màn này thật sự rất ghê tởm.
"Mau mau, vào trong lầu."
Một vị chỉ huy của quân tiếp viện la lớn.
Nếu họ còn ở bên ngoài thì sẽ không thể chống đỡ nổi số lượng lớn zombie như vậy, dù bọn họ có vũ khí hạng nặng thì cũng đành bó tay.
Người trên lầu thấy tình thế đã không thể cứu vãn nổi thì ngẩng đầu cười to vài tiếng sau đó nhảy xuống từ tòa nhà cao mấy chục tầng. Anh ta rơi vào giữa đám zombie vừa tràn ra kia, nhanh chóng trở thành một trong số chúng. Mà những con zombie ấy sau đó dường như được tiếp thêm sức sống, sức chiến đấu tăng vọt, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn giống như bị dị biến. Mọi người liên tiếp bị zombie tấn công, thậm chí có người còn bị cắn chết tươi. Nơi đó lập tức trở nên đáng sợ giống như luyện ngục.
Những người còn lại liều mạng chạy vào trong nhà. Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, màn hình rung lắc dữ dội sau đó trở nên đen sì.
Video dừng lại đột ngột ở đây.
Ninh Mông đặt điện thoại xuống, toàn thân tê dại.
Cô không thể ngờ được lại có chuyện như vậy phát sinh sau khi bọn họ rời đi.
Lúc vừa rồi, khi màn hình rung chuyển là cô đã phát hiện ra ngay đó chính là thứ mình thấy trong kính chiếu hậu của ô tô, cả tòa nhà bị phá hủy trực tiếp trong vụ nổ, không ai có thể sống SÓI.
Cao Thiến cầm lại điện thoại rồi nói: "Bạn của tớ ở đội số một, không kịp chạy đến hiện trường. Cậu ấy phụ trách truyền tin, không cần đích thân ra chiến trường nên may mắn vẫn còn sống, nhưng nghe nói không còn ai sống sót ở hiện trường cả. Ngay cả zombie cũng bị nổ tung hết. Cậu ấy đã phải liều mạng gửi cho tớ hai video này đấy."
Ninh Mông thì thào nói: "Không ngờ tình hình lúc ấy lại nguy hiểm như vậy, may mà tớ đã đi rồi."
Cao Thiến thở dài: "Mặc dù thế nhưng đây là nhiệm vụ của đội cứu viện, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì. Thật ra tớ có thể hiểu tại sao người kia phải kéo tất cả quân tiếp viện chết cùng mình. Sau khi tận thế xảy ra, không phải tất cả mọi người đều có đủ tư cách để tiến vào khu an toàn. Có vài người có quan hệ, vài người lại có cả quan hệ lẫn tiền bạc, tóm lại trong khoảng thời gian đó, ai ai cũng ra sức tận dụng năng lực của mình. Một số người vốn có nhà ở khu an toàn nhưng lại không thể có được một chỗ trong đó. Đặc biệt là những khu nhà xưởng giống nơi trú ẩn số ba này, bị trực tiếp thôn tính toàn bộ, ai nấy đều bị xua đuổi, thật là tội nghiệp họ."
Có người bước vào cổng, Cao Thiến cũng biết có vài lời không thể nói được.