Chương 638
Nhạc Cận Ninh không nói gì mà chỉ nói: “Công ty không có chuyện gì. Chỉ là anh muốn về sớm mà thôi. Tối nay anh sẽ làm món ngon cho em. Bạn muốn ăn gì?”
Thật ra, anh biết Niệm Ninh phải chịu rất nhiều đau buồn về chuyện của Trương Thanh Trà, nên anh muốn làm hết sức mình để bù đắp cho Niệm Ninh.
Sau khi nghe Nhạc Cận Ninh nói về chuyện ăn uống, Niệm Ninh đột nhiên biết cách nói với Nhạc Cận Ninh những gì ông Nhạc đã nói trên điện thoại.
Cô bĩu môi nói: “Em ăn gì cũng được, nhưng vừa rồi ba em gọi điện nói đã đặt nhà hàng bên ngoài và bảo trưa mai chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
“Chúng ta cùng nhau đi ăn tối?”
Nhạc Cận Ninh khó hiểu.
Từ khi Trương Thanh Trà tỉnh lại, ông luôn cảm thấy ngứa mắt và ghét bỏ anh, hiện tại lại mời bọn họ cùng nhau ăn cơm sao?
Điều này khiến anh phải nghi ngờ, ý đồ của ông.
Niệm Ninh gật đầu. Để ăn mừng vị trí số một trong kỳ thi, ông Nhạc đã mời họ đi ăn tối với danh nghĩa thưởng thành tích tốt.
Cô nói: “Đúng vậy, anh xem địa chỉ đã gửi rồi, em vừa rồi đã đồng ý, anh…có muốn đến cùng không?”
Nhạc Cận Ninh nhìn địa chỉ trên điện thoại của Niệm Ninh và nhẹ nhàng gật đầu: “Vì em đã đồng ý, làm sao anh có thể không đu được? Hơn nữa, nếu anh thực sự không đến đó, sau này nói không chừng ông ấy sẽ tìm anh tính sổ.”
Nói đến đây, vẻ mặt anh đầy sự ghét bỏ.
Nhưng Niệm Ninh giống như là phát hiện thế giới mới: “Nhạc Cận Ninh, có phải anh cũng rất sợ ông Nhạc phải không?”
Cô nói với một cái nhìn buồn cười.
Nhạc Cận Ninh như thể bị nói trúng tìm đen, bỗng dưng chột dạ, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh: “Vớ vẩn, ai nói anh sợ ông ấy? Là anh nghĩ đến chuyện đã lậu không đi thăm ông ấy, ai sợ còn chưa Aijm chắc đâu.
“Phụt…” Nhạc Cận Ninh vừa nói xong, Niệm Ninh cười một cách rất bất lương.
Đây đích thị là dáng vẻ điển hình của một người có lương tâm cắn rứt, nhưng vì quá sợ mất mặt nên anh không dám nói.
Cô sợ rằng nếu mình tiếp tục, Nhạc Cận Ninh sẽ trở nên thẹn quá hóa giận mà từ chối đến nhà hàng ăn.
Vì vậy, cô đành nói: “Được rồi, không sợ, không sợ, em không nói gì hết, anh lo lắng cái gì chứ, chiều mai em qua đó chờ anh trước nhé.”
Nếu không, Nhạc Cận Ninh từ công ty về đón cô, sau đó mới đi tới chỗ ông Nhạc nói, như vậy quá phiền phức.
Hơn nữa, địa chỉ nhà hàng do ông Nhạc chỉ với công ty của Nhạc Cận Ninh hoàn toàn ở hai hướng ngược nhau.
Nhạc Cận Ninh biết Niệm Ninh muốn nghĩ cách thuận tiện nhất, cho nên nói: “Được rồi, nếu ngày mai em đến trước thì cùng ba ở đó chờ anh.”
“Vậy cứ thế nhé, nhà hàng cách công ty của anh hơi xa, anh về sớm đừng đến muộn.” Niệm Ninh không nhịn được mà khuyên nhủ.
Cô đợi một mình lâu hơn một chút cũng không thành vấn đề, nhưng nếu Nhạc Cận Ninh để ông Nhạc đợi lâu thì có vẻ không ổn.