Chương 739
Niệm Ninh cũng không gò bó như cô ấy, dù mang thai nhưng cô ta trông vân rạng rỡ dù không trang điểm, trang điểm trông đẹp hơn nhưng thay vào đó lại để mặt mộc.
Nhưng dù sao, ban đầu Niệm Ninh cũng chỉ bị Nhạc Cận Ninh sử dụng để làm người thay thế.
Nhưng bây giờ xem ra, cô hình như đã bị Niệm Ninh bỏ xa rồi.
Nhìn thấy Niệm Ninh ngày càng quyến rũ, Trương Thanh Trà cảm thấy hơi sợ hãi, liệu trong tương lai, liệu Nhạc Cận Ninh có hoàn toàn bỏ rơi cô vì Niệm Ninh hay không? Liệu anh có còn nể tình đến ơn cứu mạng của cô hay không.
Không, cô không được để chuyện này xảy ra.
Trương Thanh Trà đi theo Trần Thành Niệm chậm rãi lên lầu, khi lên lầu, cô sai người giúp việc ở lầu ba xuống chú ý động tác và tung tích của Niệm Ninh, sau đó nói cho cô biết.
Sau đó, cô trở vào phòng ngủ không nói lời nào, vẻ mặt u ám.
Sau khi Niệm Ninh từ trên lầu đi xuống, cô đến bên cạnh ông Nhạc cười nói: “Ba, con chuẩn bị xong rồi, bây giờ chúng ta có thể đi được chứ.”
Ông Nhạc nghe thấy tiếng, quay đầu lại, nhìn thấy cách ăn mặc của Niệm Ninh, hài lòng nói: “Đi thôi.”
Ông ta vừa gọi điện thoại cho Nhạc Cận Ninh liền yêu cầu anh đi đến phòng đã đặt trước, nói rằng có một việc rất quan trọng cần bàn với anh, sau đó cúp điện thoại không cho anh cơ hội từ chối.
Nhạc Cận Ninh cảm thấy hơi lạ khi nhận được cuộc gọi của ông Nhạc, tuy nhiên, tình cờ anh gần như cũng đã xong việc nên quyết định đến đó một chuyến, bàn giao lại công việc, anh cầm áo khoác và rời đi.
Niệm Ninh còn chưa biết sự sắp xếp của ông Nhạc, cô đi theo ông Nhạc rời khỏi biệt thự.
Đang ngồi trên xe, anh Nhạc bất ngờ nói: “Lát nữa lên tàu du lịch, ba có việc cần gặp một người bạn cũ, con cứ đến phòng đã đặt trước, ở đó sẽ có người đến tiếp con.”
“Dạ.” Niệm Ninh gật đầu, cảm giác quen thuộc truyền đến.
Có phải trước đây cô cũng từng trải qua chuyện như thế này?
Để chứng minh suy đoán của mình là đúng, Niệm Ninh hơi nhíu mày, ngập ngừng nói: ‘Ba, ba đi gặp bạn cũ lâu không, bao lâu mới về, có muốn con đi cùng với ba không?”
“Không, con cứ ở trong phòng đi.”
Ông Nhạc nhìn về phía trước nhẹ giọng nói.
Niệm Ninh nghe ông Nhạc nói vậy, trong lòng cô đã có điểm ngờ ngợ rồi, bất lực nói: “Ba, con biết cha muốn xoa dịu mâu thuẫn giữa con và Cận Ninh, nhưng mâu thuãn giữa con và anh ấy không phải một sớm một chiều là nó có thể được giảm bớt.”
Lần trước ông Nhạc đã rủ cô đi ăn tối với Nhạc Cận Ninh, nhưng cuối cùng người ngồi ăn chỉ có cô và anh, ông Nhạc thì lặn mất tăm.
Vì vậy, ông Nhạc muốn lặp lại thủ thuật cũ lần này, phải không?
“Ba biết, mặc dù ba có thể đuổi Trương Thanh Trà ra ngoài và để cho con sống một cuộc sống yên tĩnh, nhưng vấn đề cơ bản nhất vẫn chưa được giải quyết. Con tính tình bướng bỉnh, không muốn cúi đầu thỏa hiệp, cứ như thế mãi sẽ không ổn, làm sao duy trì được mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp?
Lễ nào con muốn sau này đứa bé sinh ra sẽ không có ba, hay là gọi người khác là mẹ sao?”
Niệm Ninh thấp thỏm trong lòng thở dài, trâm ngâm suy nghĩ, ông Nhạc là có ý tốt, cô không thể từ chối, chỉ là sau này xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không dễ dàng khống chế. Nếu thái độ của Nhạc Cận Ninh cũng vậy, cô cũng không cần phải nhẫn nhịn nữa, mà trực tiếp phủi áo ra đi.