Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 42

Chương 542

Thế nhưng anh vẫn làm theo lời nói của Niệm Ninh, ngoan ngoãấn ngồi bên cạnh cô. Anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Niệm Ninh rầu rĩ không vui: “Không có chuyện gì cả, chỉ là em muốn hỏi anh là rốt cuộc anh muốn như thế nào thì mới mang em đi nhìn mưa sao băng?”

Nhạc Cận Ninh không chịu nói ra điều kiện để anh đưa cô đi xem mưa sao băng thì bây giờ chỉ có chính cô mở miệng hỏi anh thôi.

Sớm biết như vậy cô sẽ không ném quyển hướng dẫn nông trường kia đi.

Giờ đây cô không biết đường để đến nơi ngắm mưa sao băng, chỉ có thể để Nhạc Cận Ninh dẫn cô ra chỗ đấy thôi. .

Nếu không thì dù cô có muốn đi cũng không đi được. Gòn nữa, dù có quyển sáchhướng dẫn kia đi chăng nữa thì Nhạc Cận Ninh chắc chắn sẽ không cho cô đi một mình.

Cho nên, nói cho cùng, vấn đến chính là ở Nhạc Cận Ninh. Cô nhất định phải giải quyết mọi chuyện ổn thỏa với anh thì mới có thể đi ngắm mưa sao băng.

Nhạc Cận Ninh nhìn ra được Niệm Ninh đang suy nghĩ vấn đề gì. Thế nhưng anh vẫn không chịu nói thẳng ra.

Anh tùy ý tựa ở trên ghế sô pha, dáng vẻ thư thái nói: “Không phải vội, vẫn còn rất sớm. Em đi nghỉ trước đi, chuyện này chúng ta bàn sau cũng không muộn.”

Niệm Ninh bất mãn khi nghe được câu trả lời của anh.

Anh không phải vì muốn không cho cô đi ngắm mưa sao băng nên nói nhiều như vậy để qua loa lấy lệ với cô đi.

Nhạc Cận Ninh trông thấy dáng vẻ tức giận của Niệm Ninh. Anh không đành lòng đùa cợt cô nữa. Anh đột nhiên đưa tay ra, kéo cô vào trong ngực của mình, nhẹ giọng dụ dõ: “Được rồi, anh thấy em hoạt động cả ngày nên sợ .

em sẽ mệt nên muốn cho em đi nghỉ một chút. Chờ em nghỉ ngơi xong thì anh sẽ mang em đi ngắm mưa sao băng. Hơn nữa anh đã điều tra ra tối nay nhất định sẽ có mưa sao băng. Thế nhưng phải đến 8 giờ tối mới có, bây giờ còn chưa đến bảy giờ. Thế nên bây giờ em nên đi nghỉ để cơ thể mình được thư giãn. Nhìn em anh rất là đau lòng cho hai mẹ con em.”

Nhạc Cận Ninh sững sờ khi nghe được lời nói của mình. Từ lúc Trương Thanh Trà tỉnh lại thì anh không có nói với Niệm Ninh như vậy từ rất lâu rồi.

Niệm Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng Nhạc Cận Ninh lại đột nhiên dịu dàng với cô như vậy.

Điều này khiến cho cô cảm thấy mọi thứ diễn ra sau đám cưới thực chất chỉ là một cơn ác mộng. Còn tình cảm giữa cô và Nhạc Cận Ninh vẫn rất tốt.

Ngay lập tức, Niệm Ninh không khỏi ngượng ngùng khi nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người.

“Leng keng leng keng…..ˆ Đúng lúc cô đang rất xấu hổ không biết nói gì thì một âm thanh ngoài cửa vang lên.

“Có thể là bữa tối mà anh vừa mới gọi. Anh đi ra mở cửa đây.” Nhạc Cận Ninh nhìn thấy Niệm Ninh đang lúng túng, anh mở miệng phá vỡ bầu không khí. Anh đi ra mở cửa.

Niệm Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi nghĩ đến câu nói của Nhạc Cận Ninh, cô không biết rốt cuộc anh có ý gì?

Anh thực sự cảm thấy tiếc cho bản thân cô sao?

Vấn đề là Niệm Ninh không tìm được cách để chứng minh cho điều đó.

Sau khi ăn xong cơm tối, hai người ngồi nghỉ một hồi trên ghế sô pha. Thấy thời gian không còn nhiều lắm, ngoài cửa sổ cũng xuất hiện mấy tốp khách du lịch đi về phía sau núi. “Cũng gần đến giờ rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.” Nhạc Cận Ninh nhìn đồng hồ đeo tay nói.

Bình Luận (0)
Comment