Chương 537
Đây là điểm khởi đầu mới của anh và Niệm Ninh. Anh muốn nghiêm túc và không muốn nói điều này ra một ị cách tùy tiện.
Nhạc Cận Ninh từ từ đi đến bên giường, anh nhìn người đang nằm trên giường, trong lòng đột nhiên xuất hiện một sự rung động khó hiểu. Sau đó anh nằm xuống bên cạnh Niệm Ninh, đưa †ay ra ôm cô vào trong lòng.
Niệm Ninh căn bản là chưa ngủ, cô chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần mà thôi. Bỗng nhiên cô cảm thấy cái giường bị lõm lại ở bên cạnh, theo bản năng cô mở mắt ra thì trông thấy Mộ Cạnh Thâm đang nằm ở bên cạnh mình.
Cô trừng to mắt nhìn Nhạc Cận Ninh : “Anh……”
Nhạc Cận Ninh lúc này mới phát hiện ra Niệm Ninh chưa có ngủ.
Nhưng việc này không ảnh hưởng đến anh mấy. Anh vẫn ôm Niệm Ninh vào trong lòng nói: “Anh có chút mệt mỏi, nằm một lúc.”
Niệm Ninh muốn nói điều gì đó nhưng cô nhớ đến cả buổi trưa Nhạc Cận Ninh đều đi theo bên cạnh mình liền không nói gì tiếp. Cô im lặng trắng quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh mới nằm xuống không được bao lâu thì điện thoại ở bên cạnh đột nhiên reo lên. Điện thoại cứ kêu ở bên cạnh nhưng Nhạc Cận Ninh không phản ứng lại.
Bây giờ anh chỉ muốn ôm Niệm Ninh nằm một hồi, hưởng thụ chút không gian yên bình ngắn ngủi này.
Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh không để ý đến điện thoại kêu ở bên cạnh. Cô do dự đưa tay ra cầm điện thoại di động lên. Sau khi cầm lên cô để ý thông tin của người liên hệ hiện ở trên màn hình.
Lông mày của cô không khỏi nhíu lại, ánh mắt cô lóe lên một sự mất mát.
Sau đó cô kín đáo đưa điện thoại di động cho Nhạc Cận Ninh: “Nhạc Cận Ninh, điện thoại của anh này.”
Nghe thấy Niệm Ninh nói, Nhạc Cận Ninh không tình nguyện mở mắt ra, anh vừa muốn buồn ngủ một chút thì lại bị cô đánh thức dậy.
Cho nên sau khi nhìn điện thoại di động, sắc mặt của anh không mấy hứng thú. Anh không nói gì cả, sau khi cầm được điện thoại thì quay người rời khỏi phòng. Thấy Nhạc Cận Ninh rời đi, ánh mắt Niệm Ninh ảm đạm xuống, cô không ôm lấy mông tưởng gì nữa.
Vừa rồi là điện thoại của Trương Thanh Trà.
Tại trong lòng Nhạc Cận Ninh thì Trương Thanh Trà vừa là mối tình đâu vừa là ân nhân cứu mạng của anh.
Quan trọng hơn là nếu so sánh thì cô kém hơn cô ta rất nhiều.
Nghĩ đến đây, cô mỉa mai bản thân mình.
Sau khi Nhạc Cận Ninh ra ngoài liền nhận điện thoại: “Có chuyện gì không Trương Thanh Trà?”
Bên đầu dây bên kia, Trương Thanh Trà cười nhạt nói: “Không có việc gì cả, chỉ là đột nhiên thấy nhớ anh. Lúc trước bác sĩ nói anh tới thăm em. Còn nói bây giờ anh hay ra khỏi nhà thường xuyên.
Có phải gần đây công việc của anh rất bận rộn đúng không? Em nghĩ anh ra ngoài thường xuyên như vậy chức phải bận rộn chuyện gì đó rồi. Bên công ty không xảy ra chuyện gì đúng không?”
Mặc dù tính tình của Trương Thanh.
Trà không tốt nhưng khi Nhạc Cận Ninh nghe được giọng nói của cô ta thì anh có chút áy náy ở trong lòng: “Bên công ty không xảy ra chuyện gì cả.
Chẳng qua gần đây có một số việc đột xuất xảy ra nên anh phải làm việc hơi nhiều. Ngoan nha, chờ anh về rồi anh sẽ đến thăm em.”
Anh và Tô Mạc mặc dù đã nói rõ với nhau nhưng dù sao Trương Thanh Trà cũng là ân nhân cứu mạng của anh, anh đã nói rằng sẽ không bỏ mặc cô ta.
Trương Thanh Trà nghe được lời nói của Nhạc Cận Ninh thì thấy hài lòng.