Chương 539
Niệm Ninh cuối cùng là làm gì Nhạc Cận Ninh mà khiến cho anh đối xử tốt với cô như vậy.
Nhưng mà cô ta sẽ không bị Niệm Ninh hạ gục. Cô ta chắc chắc sẽ không cho Niệm Ninh được như ý.
Nhạc Cận Ninh chỉ có thể là của cô ta.
Sau khi Nhạc Cận Ninh về đến phòng, anh muốn giải thích cho Niệm Ninh một chút: “Vừa rồi điện thoại là……”
Niệm Ninh không muốn nghe, cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Được rồi, nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm trưa, em đói, chúng †a đi ăn cơm thôi.” Sau khi nói xong, cô không đợi Nhạc Cận Ninh trả lời liên lập tức rời khỏi phòng.
Cô không muốn nghe Nhạc Cận Ninh giải thích bời vì cô sợ khi Nhạc Cận Ninh nói ra sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.
Nhạc Cận Ninh nhìn theo bóng lưng của Niệm Ninh, anh bất đắc dĩ thở dài, bây giờ cô không muốn nghe anh giải thích gì cả. Chắc phải chờ đến một thời điểm thích hợp, anh sẽ nói hết mọi chuyện với cô, chắc chắn lúc đó Niệm Ninh sẽ không còn tức giận nữa.
Buổi chiều, ánh nắng không có nóng nảy như buổi sáng. Sau khi ăn cơm xong, Nhạc Cận Ninh dẫn Niệm Ninh ra bờ sông câu cá.
Niệm Ninh không có phản đối, hai người liền câm theo dụng cụ câu cá liền đi ra bờ sông.
Niệm Ninh chuẩn bị ngồi xuống ghế vừa mới lấy ra để câu cá thì nhìn thấy người nào đó vẻ mặt nghỉ hoặc nhìn cô. “Anh nhìn em như vậy… là có ý gì?” Cô có chút không hiểu hỏi.
Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh cười: “Cái thùng này em dùng để làm gì vậy?”
Niệm Ninh nhìn thùng nước của mình, cái thùng này không phải dùng để đựng cá sao? Nhưng bây giờ chưa câu được con cá nào thì còn dùng làm cái gì khác nữa?
Cô nghi ngờ hỏi: “Cái này không phải để đựng cá sao? Nhưng bây giờ chưa câu được con cá nào thì anh hỏi làm cái quái gì vậy?”
Nhạc Cận Ninh thấy cô không biết gì, anh không hỏi cười một tiếng. Anh đi tới bên cạnh Niệm Ninh, trực tiếp lấy thùng nước múc một ít nước sông lên nói: “Nếu như em không muốn cá chết quá nhanh thì đây chính là biện pháp tốt nhất.”
Quả nhiên, Niệm Ninh vẫn là người phụ nữ ngốc nghếch lúc trước thậm chí còn không biết chồng mình là ai.
Niệm Ninh nhìn đống nước ở ị trong thùng lập tức hiểu ra. Nhạc Khởi.
Đình nói có vẻ hợp lý, nhưng mà cũng không thể trách cô được. Căn bản từ trước tới giờ cô chưa từng đi câu cá, những kiến thức như vậy cô không biết cũng bình thường.
An ủi chính mình xong, nhưng khi cô nhìn thấy ảnh mắt như xem kịch vui của Nhạc Cận Ninh liền làm cô cảm thấy ngượng ngùng một chút: “Ờ, Em biết rồi.”
Sau đó, dưới sự chỉ đạo của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh bắt đầu câu cá.
Bời vì thời tiết buổi chiều dễ chịu nên người đến câu cá càng lúc càng đông.
“May mắn là chúng ta đến sớm, bằng không thì cũng không tìm được một chỗ tốt để câu cá.” Niệm Ninh giơ cần câu lên, cô nhìn bốn phía xung quanh nói.
Nếu như Nhạc Cận Ninh mà đi tới chậm thì đoán chừng giờ hai người bọn họ cũng không có chỗ mà câu cá.
Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh đầy cưng chiều: “Cái bộ não nhỏ như hạt nho của em thì biết cái gì?” Người phụ nữ này vốn rất là ngốc nghếch, vây giờ còn mang thai thì so với trước đây cô càng ngốc nghếch hơn. Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh chê mình, cô khinh bỉ nói: “Em không biết thì em có thể học. Em cũng không muốn giống như người nào đó, không biết thứ gì liền chỉ biết giả ngu.”
Cô nói là buổi sáng Nhạc Cận Ninh rõ ràng không biết những món ăn kìa, còn cố tính trốn tránh cô.