Chương 540
Nghe Niệm Ninh nói chuyện, Nhạc Cận Ninh nhớ tới sáng nay lúc anh và cô đi hái rau tại nông trường, Niệm Ninh hỏi anh mấy vấn đề kia.
Nhìn xem bộ dạng đắc ý của cô, trong lòng anh đột nhiên nổi lên tâm lý muốn trả thù nho nhỏ. Ngón tay của anh chấm một ít nước ở trong thùng, sau đó búng nhẹ về phía trên mặt của Niệm Ninh.
“A…” Niệm Ninh thấy vậy vội che đi khuôn mặt của mình. Đáng tiếc là cô phản ứng quá chậm, Nhạc Cận Ninh đã bắn tung tóe nước lên gương mặt của cô.
Trông thấy mặt của Niệm Ninh bị mình bắn đầy nước ở trên đó, Nhạc Cận Ninh sợ sẽ gây khó khăn cho cô cho nên anh không có tiếp tục trêu cợt cô nữa. Sau đó, anh đặt cần câu trong tay của mình lên trên kệ. Anh tiến lại ngồi gần bên cạnh Mộ Cảnh Nguyệt, đem cô ôm vào trong ngực mình: “Được rồi, anh chỉ trêu chọc em một chút thôi, em sẽ không tức giận đấy chứ?”
Tức giận? Sau khi nghe thấy câu hỏi của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh có cảm giác câu này là lạ ở chỗ nào.
Theo cách nói của anh, nếu như vì chuyện này mà cô tức giận thì thành ra cô là một người chuyện bé xé ra to sao?
“Không có gì, làm sao lại tức giận đây?” Niệm Ninh nói, trong ánh mắt của cô lóe lên một sự láu lỉnh.
Sau khi cô nói xong liền chấm một chút nước rồi đem bắn lên mặt Nhạc Cận Ninh. Cô đắc ý nói: “Em cũng chỉ là đùa chút thôi, anh tuyệt đối đừng có tức giận nha.”
Cô dùng gậy ông đập lưng ông để trêu đùa Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh tất nhiên là không có tức giận khi Niệm Ninh làm như vậy. Hai người hai mắt nhìn nhau cười, trong mắt tựa hồ có một chút tình cảm lóe lên.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Một buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh thu hoạch tương đối tốt, tuy câu không được nhiều lắm nhưng cũng đủ dùng.
Đối với một người chưa từng câu cá như Niệm Ninh mà nói thì kết quả này cũng đã rất là tốt
Niệm Ninh hài lòng nói với Nhạc Cận Ninh: “Nhạc Cận Ninh, em thấy chúng ta câu đủ rồi, cũng nên đi về nghỉ ngơi thôi.”
Nghe thấy Niệm Ninh nói, Nhạc Cận Ninh cúi đầu nhìn hai thùng nước đựng cá. Hoàn toàn chính xác là gân đủ rồi.
Anh tính buổi chiều chỉ là muốn đi chơi cùng Niệm Ninh, anh còn nghĩ sẽ không câu được con cá nào cơ.
Không ngờ là hai người đều câu được một ít cá, coi như đó là niềm vui ngoài ý muốn đi.
“Không sai biệt lắm, chúng ta nên đi về trước đi.” Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng gật đầu.
Niệm Ninh thu cần câu vào, sau đó đổ toàn bộ cá ở trong thùng vào trong giỏ cá. Cô còn đang chuẩn bị cầm giỏ cá đi về thì Nhạc Cận Ninh đã đem giỏ cá của nàng cầm lên. “Giỏ cá hơi nặng, vẫn là anh tới cầm thôi. Em cầm cần câu của em là được.”
Nhạc Cận Ninh đeo cần câu của mình lên trên lưng, hai tay anh xách hai cái giỏ trúc.
Bản thân cái giỏ trúc cũng có một phần trọng lượng, cộng thêm trọng lượng của mấy con cá bên trong, quả thực không nhẹ nha.
Ngay tại lúc Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh chuẩn bị đi về thì nghe thấy hai người đang đi trên đường nói chuyện với nhau: “Có nghe gì không?
Hình như tối nay có thể nhìn thấy mưa sao băng ở ngọn đồi phía sau nông trường này đấy.”
“Mưa sao băng? Có thật hay không?
Ở nơi này cũng có thể nhìn thấy sao?”