Chương 588
Cô ta rõ ràng có ý muốn Nhạc Cận Ninh ở lại.
Nhưng Nhạc Cận Ninh liếc nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã hơn bảy giờ tối, trong lòng anh cũng có phần lưu luyến, tuy nhiên anh lại nhớ tới vết thương trên tay của Niệm Ninh, tấm vải thưa đã băng hết cả nửa cánh tay cô, đoán chừng không phải vết thương nhỏ gì.
Nghĩ đến đó, nhất thời anh cũng không còn ý nghĩa muốn tiếp tục ở lại.
Anh quay lại nhìn Trương Thanh Trà với vẻ áy náy, anh nói: “Xin lỗi Trương Thanh Trà, có thể hôm nay anh không thể ở lại ăn cơm được rồi. Vả lại bây giờ cơ thể em mới vừa hồi phục, đang trong giai đoạn tĩnh dưỡng, cẩn thận không lại mệt. Đợi chốc nữa em muốn ăn gì thì gọi đồ ăn hoặc bảo Triệu Khang chuẩn bị cho em nhé, được không?”
“Nhưng…’ Trương Thanh Trà tỏ ý muốn từ chối, lông mày thanh tú cũng nhếch lên biểu hiện bây giờ cô ta không được vui.
Có điều, hiện giờ Nhạc Cận Ninh chỉ vừa mới quyết định chia tay Niệm Ninh, cô ta không thể mắc sai lâm gì ngay lúc này hoặc làm chuyện gì đó để Nhạc Cận Ninh chán ghét được.
Mặc dù trong lòng cô ta chứa đầy căm hận và bất bình nhưng cũng chỉ có thể cố nén sự căm phẫn ấy xuống mà làm bộ quan tâm gật đầu đồng ý: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, gần đây chắc anh cũng không nghỉ ngơi được gì rồi. Tí nữa về nhà thì tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, anh biết chưa?”
Trương Thanh Trà không dám bám dính Nhạc Cận Ninh quá, cô ta sợ bị phản tác dụng.
Nhạc Cận Ninh gật đầu, dặn dò cô †a thêm mấy câu đơn giải rồi mới rời khỏi nơi ở của Trương Thanh Trà.
Ở một nơi khác…
Niệm Ninh ngồi cạnh khung cửa sổ lộng gió mà cô yêu thích, cầm thuốc bệnh viện đưa hôm đó lên, thận trọng gỡ bỏ tấm vải băng vết thương ra, bắt đầu thay thuốc.
Mặc dù đây chỉ là một vết thương do miếng sắt nhỏ gây ra nhưng miếng sắt kia cũng rất sắc, miệng chỗ rách cũng không nhỏ.
Cũng may vết thương không quá sâu, bình thường chỉ cần cô chú ý đừng dùng sức quá mạnh, đảm bảo không làm vết thương rách ra thì nghỉ ngơi một thời gian, vết thương cũng có thể lành lại rồi.
Sau khi Nhạc Cận Ninh trở về biệt thự thì không dáng bóng dáng của Niệm Ninh ở phòng khách nữa.
“Thưa cậu, cậu về rồi.” Chú Vương vân giống như mọi ngày, đi đến cửa, vươn tay nhận lấy áo khoác của anh và chào hỏi.
Nhạc Cận Ninh gật đầu, liếc mắt nhìn một vòng xung quanh, không thấy được bóng người anh muốn tìm, trong lòng dường như’ lại nổi lên cảm giác mất mát.
Anh hỏi theo bản năng: “Chú Vương, Niệm Ninh đâu?”
“Buổi tối sau khi ăn cơm xong, mợ đã lên phòng rồi, giờ chắc có lẽ lại đang ở trong phòng ngủ rồi ạ.’ Chú Vương đáp.
“Tôi biết rồi.” Nhạc Cận Ninh đã biết rõ đường lên phòng ngủ của Niệm Ninh ở tầng trên, anh xoay lưng cũng muốn lên tâng.
Lúc này, Niệm Ninh đang cẩn thận đổi thuốc cho vết thương của bản thân, nhất thời cũng không nhận ra Nhạc Cận Ninh đã bước vào phòng.
“Đây chính là vết thương nhỏ mà em nói đó sao?” Nhạc Cận Ninh muốn lên đây tìm Niệm Ninh, nhưng vừa đi đến cửa đã thấy cô ngồi một mình thay thuốc bên khung cửa sổ, vết thương trên cánh tay cô có độ dài gần bằng một ngón tay.
Đột nhiên anh lại thấy tức giận bởi vì Niệm Ninh đã giấu anh, nhưng cũng đau lòng bởi vết thương của cô.